Bạch nguyệt quang và nốt chu sa trong lòng mỗi người là như thế nào?
Giống như vầng trăng sáng đập thẳng vào mắt mỗi khi đêm về, nhưng lại chẳng cách nào với tới được. Hay hiểu nôm na là khát khao mà mình giấu mãi trong một góc nhỏ của trái tim, mang theo đến khi hơi thở cạn kiệt. Còn nốt chu sa, là có được mà không giữ được, là nuối tiếc là nỗi đau vờn lấy trái tim thắt nghẹn để nhắc bản thân về những lỗi lầm của mình.
Vứt nhẹ bó hoa hồng thơm ngát còn tươi mới vào sọt rác, Ae Yi lấy từ trong túi áo khoác bao thuốc lá rồi châm điếu theo thói quen mỗi ngày. Chính em còn không nhớ đây là lần thứ mấy em từ chối thành ý của người khác kể từ khi em bắt đầu làm việc ở công ty này, dưới trướng ban truyền thông đội tuyển game thủ chuyên nghiệp KT Rolster. Em được nhận vào làm ngay khi vừa đậu xét tuyển ngành truyền thông của đại học tư thục ChungAng bằng học bạ xuất sắc cùng thành tích đáng ngưỡng mộ, với tài lẻ thiên bẩm của mình em nhanh chóng chấn chỉnh và giúp đội tuyển giành được nhiều sự chú ý hơn về mảng media, cũng là lí do em nhận được sự theo đuổi của rất nhiều người.
Thế nhưng chẳng một ai lọt được vào mắt em cả, bởi trong đôi bồ câu đen láy ấy, chất chứa hình bóng một người mà em nghĩ rằng sẽ mang theo nó suốt cả đời. Cũng chẳng ai nghĩ rằng người em vương vấn mãi không nguôi kia từng là cựu thành viên cũng là người sắp sửa trở lại đội tuyển KT với mục tiêu giành lấy chức vô địch thế giới về tay một lần nữa. Deft, nhỉ? Em không hiểu ý nghĩa của biệt danh này, em thích gọi anh là Hyuk-kyu, ánh trăng sáng chói loà trong trái tim em. Là nỗi day dứt mà cả đời này em không buông ra được dẫu biết nó đau đớn đến mức nào.
Cuối tháng 6, năm 2013
Trường nam sinh Mapo High School
Một cô bé nhỏ nhắn trong bộ đồng phục đặc trưng của trường cấp 3 nữ sinh Cheonan. Mái tóc hơi ngả nâu do màu nhuộm của em được búi lên gọn gàng, em đứng trước cổng trường nam sinh thu hút sự chú ý không nhỏ của nhiều người, trên tay là hộp quà nhỏ trông có vẻ được gói lại vụng về, gương mặt nhỏ vừa đỏ lên vì nắng hồi hộp chờ đợi ai đó.Kim Hyuk-Kyu bước ra từ thư viện, hôm nay lớp anh trống một tiết cuối nhưng vì còn khá sớm nên anh quyết định ở lại ôn bài cho kì thi cuối học kì sắp tới. Cái nắng gắt chiều mùa hè làm anh khẽ nhíu mày, cuối gầm mặt xuống bước ra khỏi trường. Có lẽ do không nhìn kĩ đường vì nắng quá chói, anh đâm sầm vào thân ảnh nhỏ bé ngay khi vừa bước ra khỏi cổng trường, khiến cả hai ngã nhào xuống đất , hộp quà nhỏ đáng thương lăn vài vòng dưới đường đi đầy bụi. Chưa kịp định hình, thiếu nữ đối diện đã vội đứng đậy, dưới ánh nắng hè chói chang kia, hình bóng em sáng bừng trong mắt anh, một thứ rung cảm kì lạ xoẹt qua khi cả hai chạm mắt nhau nhưng rồi nhanh chóng tan biến khi em cáu gắt lên tiếng.
-"Biết nhìn đường không hả, người ta đứng ngay đấy mà không biết né à, đau chết tôi!"
-"Xin lỗi!"
Thiếu niên vội đứng dậy rời đi bỏ mặc cô gái tức giận nhặt hộp quà nhỏ lên cẩn thận nâng niu. Đến cuối góc phố trước khi rẽ vào ngõ khác, anh khẽ quay đầu nhìn lại. Hình ảnh nữ sinh e thẹn đưa món quà em vừa ôm trong tay cho nam sinh đối diện, người kia có vẻ khó chịu, nhíu mày vứt thẳng món quà vào thùng rác kế bên rồi quay người rời đi mặc cho nữ sinh run run đứng chôn chân tại đấy. Bất chợt, nắng vàng chợt tắt, mọi người xung quanh vội vã chạy tán loạn khỏi cơn mưa trái mùa báo hiệu cho mùa hè, chỉ còn lại cô gái đứng cô đơn dưới bầu trời xối xả ấy, đau lòng đến kì lạ. Hình ảnh ấy in lại trong tâm trí Hyuk-kyu rất lâu, đến nỗi ở một ngày nào đó sau này, anh vẫn thỉnh thoảng thất thần khi nhớ về nó, lần đầu tiên họ gặp nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
Em Và Người
ContoViết đến khi nào không stan nữa thì thôi Lời văn không mạch lạc, bởi nó xuất phát từ trái tim dè dặt Lưu ý: fan bạn gái, vui lòng không ship tàu thuyền gì ở đây cả, và đặc biệt là OOC !