Deft (2)

835 82 8
                                    

Màn đêm buông xuống, trụ sở của đội tuyển KT Rolster chìm trong im lìm. Lẳng lặng ngắm mùa đông đang buông dần xuống hạ thế ngoài kia, bóng dáng thiếu nữ năm nào như bị thần thời gian bỏ quên đi, như cái cách cả thế giới năm đó bỏ lại tất cả rời em đi. Mái tóc ngả nâu do thuốc nhuộm ngày nào giờ đã đen bóng, một màu đen u tối tựa trái tim em. Trên màn hình chiếc điện thoại em cầm trên tay, khung chat nhỏ hiện lên dòng thông báo từ một toà soạn báo nào đó mà em vô tình bấm theo dõi.
"Tuyển thủ Deft trở về ngôi nhà cũ sau một hành trình dài, góp mặt cùng Pyosik và Beryl với niềm hi vọng tìm kiếm chiếc cup vô địch thế giới, lặp lại lịch sử."

Em chưa bao giờ mường tượng được việc mình sẽ gặp lại người kia như thế nào, sẽ phải đối mặt ra sao, lắm yêu thương hay chỉ lướt qua nhau như người xa lạ. Rít nhẹ điếu thuốc trong tay, một thói quen khó bỏ từ sau khi người kia rời đi, từ bỏ vai trò là ánh sao sáng duy nhất trong tim em để trở thành mặt trăng mà người người ngước nhìn ngưỡng mộ, đó là cái giá mà em phải trả, và em nghĩ có lẽ em sẽ mang cái giá đó đến khi trút hơi thở cuối cùng. Em tình nguyện dành cả đời chuộc tội, vậy người kia có sẵn sàng tha thứ hay không, em không còn dám nghĩ đến nữa rồi.

Tuyết ngoài hiên rơi ngày càng dày đặc, khẽ thở dài, thiếu nữ quay người dự mở cửa bước vào trong. Bất chợt, em va phải cánh cửa được mở từ bên trong, loạng chạng ngã về sau trước khi rơi vào vòng tay thủ phạm. Mắt bồ câu mở to như muốn khảm cả hình bóng trước mặt vào. Người mà em vừa muốn gặp lại vừa không muốn gặp nhất. Điếu thuốc trên tay em rơi xuống, đáng thương lăn vài vòng rồi nằm im lìm tắt hẳn dưới bầu trời tuyết rơi. Người này, sao lại ở đây? Sáng nay sếp vừa nhắn thông báo em chuẩn bị họp báo chào đón người kia về vào đúng ngày đầu năm mới, thế quái?

Vừa dứt khỏi suy nghĩ, em hoảng hốt đứng dậy như muốn chạy trốn, nôm na như con nai nhỏ hoảng hốt muốn thoát khỏi nanh vuốt của thú săn mồi. Thế nhưng người đối diện khoá chặt em trong vòng vây, không có ý muốn thả ra. Em vùng vẫy đôi phút, sau cùng mệt mỏi thua cuộc với sức mạnh chênh lệch , thở dài yên vị trong tay người nọ.

-"Thật xin lỗi, mong anh buông tôi ra, phòng truyền thông vừa gọi tôi có việc gấp."

-"... Sao lại hút thuốc?"

-"Không liên quan đến anh, cho tôi qua!"

-"Hút thuốc không tốt, em vứt đi rồi tôi cho em đi!"

-"Đừng lo chuyện bao đồng, đừng tưởng tôi sợ anh, tuyển thủ Deft!"

Em mạnh tay đẩy người nọ ra, nhanh chóng lách người qua rời đi, em không muốn ở lại nơi này một tí nào, càng không muốn đối mặt với người mà em yêu thương nhất kia. Em run rẩy ôm lấy chính mình, nhanh chóng chạy đi, giấu nhẹm đi bao lời xin lỗi, yêu thương mà em ấp ủ bao năm qua, đã không còn đủ dũng cảm để đứng đối diện với người nọ nữa, em chỉ muốn trốn đi thật nhanh, vứt lại phía sau từng đoạn kí ức đứt gãy mà em không muốn nhớ đến nữa.

Người nọ đứng sừng sững ở phía sau. Ánh mắt như thú săn mồi khẽ híp lại nhìn bóng dáng nhỏ vừa chạy đi, như chực chờ lao đến gặm nhắm lấy đối phương, không muốn buông tha. Đoạn, ánh mắt ấy nhẹ nhắm lại, như muốn lưu giữ lại khoảnh khắc vừa rồi, cúi đầu quay người ra phía ban công, trầm tư thưởng thức ánh trăng trên bầu trời. Hôm nay trăng sáng.

Em Và NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ