Chương 11

120 10 0
                                    

Jennie cho rằng mình ăn mặc rất đúng mực, cho nên cô rất khó hiểu hai người đàn ông trước mặt nhìn cô làm gì. Nếu như không phải ánh mắt hai người đàn ông này quá mức, Jennie còn muốn giả bộ nửa ngu nửa sững sờ đi qua:

"Cái đó..."

Cô chỉ chỉ nồi:

"Cháo sắp tràn ra rồi."

Taehyung liền vội vàng xoay người khuấy cháo.

Jennie muốn buông lỏng, đáng tiếc là ánh mắt của Park phó tổng vẫn chết dính trên người cô. Ánh mắt kia giống như đứa bé nhìn thấy con sâu... Phi, cô làm gì mà so sánh mình với con sâu.

Thật may là Taehyung rất nhanh liền nấu cháo xong. Jennie vội vàng tìm bao tay cách nhiệt nhấc nồi xuống, nửa đường lại bị Taehyung ngăn lại:

"Để anh."

Cô sửng sốt một chút, mắt chớp chớp, ngây ngốc.

Bưng cháo ra ngoài, Taehyung hướng về phía bếp hô một tiếng:

"Bảo bối, lấy bát đũa mới, để Jimin đem ra."

Jennie đáp một tiếng, vội vàng lấy ra một bộ bát đũa sạch sẽ, muốn đem ra ngoài, lại bị Jimin ngăn lại. Anh cười híp mắt nhìn cô, một bộ dáng rất ôn hoà, rất hiền lành, rất dễ thân cận:

"Để tôi đem ra, nếu không vậy bữa cơm này tôi còn chưa được tham ăn miếng nào liền bị người ta đuổi đi đó."

Nói xong liền nhận lấy từ trong tay Jennie. Cô theo phía sau đi ra ngoài, có chút há hốc mồm.

Taehyung lại nâng một bên chân mày nhìn về phía cô.Jennie sợ hết hồn, vội vàng nhìn bàn ăn chút. A, cô quên mất. Sau nhớ lại, vội vã chạy nhanh vào nhà bếp, vội vàng đem hai ba món vẫn đặt trong lò vi ba bưng ra đặt trên bàn ăn, trên mặt mượt mà như bánh bao đông lại gần giống nụ cười sợ sệt.

Jimin là hạng người tinh anh gì chứ,lập tức xác định vẻ mặt bên ngoài của cô quá kỳ quái rồi, giống như đứa bé hay thường bị người nhà thấy là đánh dữ dội. Bây giờ mặc dù không có đánh, nhưng dáng vẻ sợ sệt đó của cô giống như lập tức sẽ có một bàn tay hoặc một chiếc giày ném tới đây.

Thật sự là kỳ quái...Theo lý thuyết, cô hẳn không phải để ý cẩn thận mới phải. Nghe nói không phải vợ Taehyung rất có bản lãnh sao? Thủ đoạn cao, đến Taehyung cũng có thể lừa gạt. Hay nên nói thời gian rất lâu dài, viên bánh bao này mới ý thức được ban đầu mình làm sai?

Đừng nói đùa, đánh chết anh cũng không tin.

Khi anh thấy bánh bao rất vui vẻ bưng một phần thịt bò bít tết ngon lành cùng salad cà rốt lên thì kinh ngạc nhíu mày. Thì ra một bàn thức ăn này là chuẩn bị cho gã kia?

Người khác không biết, nhưng Jimin anh rất rõ ràng, Taehyung tại sao lại ăn hai món này, còn không phải bởi vì người phụ nữ kia?

Chậc, viên bánh bao này cũng thật đáng thương, trăm phương ngàn kế gả cho Taehyung, còn phải mỗi ngày chịu bị hành hạ tinh thần như vậy, không bằng để cho anh chơi đùa, ít nhất sẽ không lãng phí đúng không?

Thấy Jennie bưng lên hai món ăn, đáy mắt Taehyung thoáng qua tia vô lực. Nhìn ánh mắt Jennie thấp thỏm nhìn anh, trong lòng thở dài...Rốt cuộc mình đã làm cái gì, khiến cho người phụ nữ này trở nên sợ hãi như vậy?

Anh đi đến, bưng hai cái mâm, đi thẳng đến thùng rác ném xuống.

Jennie "A..." một tiếng, sắc mặt rất ảo não.

Taehyung xoay người, để cái mâm xuống, cầm tay Jennie kéo cô ngồi xuống mép bàn, nói cho cô biết:

"Anh nói lấy bát đũa, nhưng còn thiếu một phần, không phải em muốn Park phó tổng đến nhà ăn cơm mà ngồi nhìn không?"

Jennie sửng sốt:

"À? Em, em sao?"

Cô vội vã khoát tay:

"Em, em, em không cần...các anh cứ ăn. Em ăn ở trong bếp là được rồi...ha ha ha."

Cười ha ha xong, cô lập tức che miệng mình, lại nghĩ trước đây không lâu,lúc Jimin có nói với mình khi ai đó đang cười "ha ha" nhưng thật ra trong lòng suy nghĩ đang chửi tổ tông của người đối diện.

Cũng may Taehyung không biết những cách dùng từ kỳ kỳ quái quái trên web này, sờ sờ đầu cô, nói xin lỗi cô:

"Xin lỗi."

Nhìn ánh mắt mờ mịt của Jennie, anh giải thích:

"Anh không nên vứt món ăn em làm, giữ lại ngày mai ăn không tồi."

"Không phải..." Jennie nhỏ giọng nói.

"Cái gì?"

Cô đang nói cái gì? Thấy Jennie giống như sợ hết hồn, Taehyung vội vàng siết chặt tay cô:

"Không có việc gì, em nói đi."

Jennie liếm môi một cái, đầu lưỡi màu hồng liếm láp cánh môi hơi khô, lại có một loại phong tình khác thường:

"Cái thùng rác đó... không phải dùng để đựng đồ ăn thừa..."

Jimin nhịn cười không được, bị Taehyung hung hăng trừng mắt liếc. Anh kéo Jennie, để cho cô ngồi xuống, lắc đầu một cái:

"Em đừng để ý đến anh ta, anh ta có bệnh."

Bị anh em bôi xấu danh dự, Jimin lập tức không vui. Nói gì thế, Park thiếu hắn có bệnh tật gì? Đây là trần trụi nói xấu bạn! "Aizz, ta nói..."

Taehyung không để ý đến anh ta, chỉ múc chén cháo cho Jennie:

"Rất nóng, em cẩn thận một chút."

Nói xong, lại tự múc cho mình một chén, thuận đường liếc Jimin một cái:

"Chính mình tự đi vào phòng bếp lấy bát đũa, vừa rồi mới cầm, chắc cậu cũng biết ở đâu."

Jennie nào dám a. Cô lập tức đứng lên, lại bị Taehyung ấn xuống. Jimin lầu bầu một tiếng, vẫn buồn bã đi vào lấy.

Bữa cơm này thật là thống khổ nhất của Jennie từ kiếp trước đến kiếp này. Cô nhìn món ăn trước mặt, hoàn toàn không có ý muốn ăn. Cô vẫn thích ăn một mình... mà không phải cùng hai người đàn ông kỳ quái này.

Trong khi Jimin vẫn không dời tầm mắt khỏi người cô, Jennie gắp thức ăn, cầm khăn giấy hoặc làm gì, anh đều dùng cặp mắt tựa rada nhìn cô chằm chằm.

[EDIT - CAO H] ĐỊNH MỆNH - TAENNIENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ