Chương 16

124 9 1
                                    

Kết quả cuối cùng....

Đương nhiên vẫn là Jennie ra tay.Không phải nói chứ, Kim đại thần xem ra giống như không gì là không làm được, nhưng thật ra đối với việc nhà thật sự là một chút cũng không biết, hơn nữa còn có thể nói là tương đối vụng về.

Cô quan sát tình cảnh thê thảm đó trong nửa giờ, rốt cuộc không thể nhịn được nữa,từ trong tay anh đoạt lấy quả dưa chuột, lại dọn dẹp lần nữa.

Trong lúc đó Taehyung vẫn mang theo vẻ mặt giống như là xấu hổ đi theo cô, làm trợ thủ cho cô, một bên tẩy rửa một bên lau chùi vân vân và vân vân.

Sau khi thu thập xong, Jennie cảm giác mình quả thật giống như mệt đến sắp đút hơi rồi.

Cô xụi lơ ở trên ghế, cả đầu ngón tay cũng không muốn động. Nếu như là một mình cô làm thì đã xong, đại thần cố tình nhất định giúp một tay, giúpmột tay còn chưa tính, chính anh liền thành trở ngại.

Thật ra thì anh rất ghét cô sao? Nếu không làm chi chỉnh cô như vậy?

Jennie thở dài, cảm thấy cổ họng khô khốc khát nước, vừa định đứng lên đi vào tủ lạnh lấy bình nước trái cây, một ly nước lọc liền được đặt vàotrước mặt.

Cô sửng sốt một chút, thấy Taehyung ngồi xuống ở bên cạnh mình, mái tóc màu đen buông xuống dưới, che chắn ánh mắt anh,anh hơi cúi đầu, Jennie cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy anh đương như có tâm sự gì, thâm trầm vô cùng.

Cô há miệng, do dự nửa ngày, vẫn là không có hỏi. Ngộ nhỡ hỏi ra điều gì không nên hỏi thì làm sao bây giờ, cô chịu không nổi anh cứ một lần lại thêm mộtlần khinh bỉ cùng coi thường mình rồi.

Uống một ngụm nước, Jennie chần chờ hỏi.

"Cái đó.... Anh không đi làm? Thật không sao sao?"

Park Phó tổng vừa rồi cũng tới gọi anh đi làm.

Taehyung rất tự nhiên cầm lên cái ly của Jennie vừa uống một hớp, đưa tới khóe miệng uống một ngụm lớn.

Giờ phút này anh đối với bản thân tràn đầy oán giận, ai cũng nói với anh công việc nhà là chuyện dễ dàng nhất trên đời.

Làm sao có thể chứ.....

Anh làm sao có thể ở phương diện này hoàn toàn không có thiên phú đây?

Nhất định nguyên nhân là vì anh ít khi làm , không phải "quen tay hay việc"đó sao? Làm nhiều thêm mấy lần sẽ không vấn đề, nếu không chẳng phải hổthẹn với danh hiệu thiên tài của mình sao.

Nghĩ tới đây, anh âm thầm gật đầu một cái, nói:

"Không sao, yên tâm đi. Đúng rồi.... Không phải đến lúc em uống thuốc rồi sao?"

Nhìn đồng hồ tay một chút, đã là mười một giờ rưỡi rồi.

"Cần anh giúp một tay không?"

Jennie lắc đầu một cái.

"Anh không biết độ lửa, em tự mình làm là được rồi, anh đi nghỉ ngơi đi."

Nói xong liền đứng dậy đến tầng dưới cùng của hộc tủ trong phòng bếp tìm kiếm, sau khi chuẩn bị sẵn sàng tất cả mới phát hiện Taehyung dường như không có dấu hiệu rời đi.

Jennie có chút lúng túng, nói:

"Ừm.... Mùi vị có thể sẽ rất khó ngửi, anh tốt nhất vẫn là đến thư phòng đi, tránh cho ngửi thấy lại không thoải mái."

"Không sao."

Taehyung khẽ mỉm cười, đem mắt kính trên mũi tháo xuống, lộ ra một đôi mắt trăng đen rõ ràng hơi xếch lên.

Ánh mắt của anh có hình dáng rất kỳ lạ, nói là mắt đào hoa cũng không phải, nói là mắt xếch cũng không giống, nhưng hết sức xinh đẹp. Mắt hai mírất rõ, tròng mắt đen thăm thẳm, cộng thêm sóng mũi cao cùng đường congđẹp mắt, thoạt nhìn cảm thấy anh tuấn tú khôi ngô giống như con lai vậy.

Đôi môi thì lại thật mỏng, khi mím lại không giận mà uy, khi cười lên lạitạo cho người khác một loại cảm giác lịch sự nho nhã nhu hòa.

Trước khi bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo,Jennie vội vàng dời tầm mắt đi.

Cô bình thường đều đem thuốc sắc thành hai phần, cho nên hôm nay chỉ cần hâm lại một lát là xong. Mùi thuốc bắc thật sự không phải dễ ngửi, phòng bếp mặc dù không tính là nhỏ, nhưng mùi vị này dương như là có mắt,liều mạng bắn ra xung quanh, Jennie lo lắng nhìn về phía Taehyung, lại thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, giống như cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Nguyễn Mộng nghĩ đến kiếp trước lúc còn đi họcmỗi ngày đều phải đi ngang qua tiêm thuốc Đông y cô đều muốn nắm lỗ mũiđi tới, hơn nữa phải cách một khoảng thật xa mới dám tiếp tục thở, đủthấy mùi vị này dọa người đến cỡ nào.

Có một số vị thuốc bắc ngửi thấy mùi vị không phải rất nặng, nhưng uống vào lại đắng giống như chịu cực hình, làm người ta muốn rơi nước mắt.

Đem thuốc đổ ra,Jennie ngồi xuống, uống từng chút từng chút một, cô giống như người không có vị giác, không hề biết đắng, ngay cả mặt mũi cùng biểu tình cũng không thay đổi.

Taehyung nhìn bộ dáng này của cô, đi lại gần, hỏi: "Không đắng sao?"

Jennie cười cười: "Dĩ nhiên đắng chứ."

"Vậy sao em không rót chén nước hoặc là cầm miếng đường?"

Taehyung hơi giận liếc nhìn cô một cái, rồi đi rót cho cô chén nước,lại bị Jennie kéo về, cô hướng về phía anh lắc đầu một cái:

"Không cần, em không sao."

Đắng, đã sớm đắng thành thói quen, cuộc sống bây giờ đối với cô mà nói đã hoàn mỹ giống như thiên đường.

Mày kiếm nhăn lên, Taehyung nhìn Jennie mặt không đổi sắc rót ra một chén nước thuốc to đen thui, sau đó đem chén uống xong rửa sạch sẽ để xuống, đi về phía anh nói:

"Buổi trưa có muốn ăn cái gì không?"

Anh thuận miệng nói:

"Em làm cái gì anh liền ăn cái đó."

Lực chú ý vẫn đặt ở trên nét mặt Jennie khi cô nói câu "Em không sao"

Nói như thế nào đây, vẻ mặt đó .... Giống như một người đã trải qua sóng to gió lớn, sớm khám phá hồng trần cùng không khác gì người đã già.

Vẻ mặt tang thương như vậy xuất hiện trên mặt một cô gái mới vừa qua hai mươi tuổi – kỳ lạ không thể giải thích, nhưng cũng có loại đau thương không nói ra được.

Lòng anh mơ hồ có chút lo lắng, cũng không có hỏi. Cho dù là anh có hỏi Jennie cũng sẽ không nói. Trong lòng anh rất rõ ràng.

Jennie gật đầu một cái.

"Được."

Nói xong liền bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Taehyung an vị ở nơi đó nhìn cô động thủ, qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng tiến lên giúp một tay.

Nói là giúp một tay, nhưng mà cũng chỉ là rửa rau cắt rau củ mà thôi, sau thì Jennie đành phải dạy anh cắt.Bởi vì anh cắt trông thật khó coi, dày dày mỏng mỏng, có chỗ còn vỡ nát, một củ khoai tây để cho anh gọt vỏ, cuối cùng gọt vỏ ra còn nhiều hơn cả thịt.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Jennie có thói quen nghỉ trưa, cô theo thường lệ sau khi thu dọn xong thì chuẩn bị đi ngủ. Nhưng đi được hai bước nhìn ra Taehyung giống như không có ý định muốn đi làm.

Lập tức cũng có chút không chắc anh nghĩ như thế nào, liền a a khoát khoát tay:

"Ừ... Em muốn đi nghỉ trưa rồi, lát nữa anh đi đường cẩn thận."

Taehyung nhíu mày.

"Nghỉ trưa? Anh nghỉ với em."

Jennie cứng đờ. Từ buổi sáng đến bây giờ, anh đã ở cùng cô gần sáu giờ rồi. Trừ buổi tối lúc ngủ, bọn họ cho tới bây giờ cũng không có đơn độc chung đụng thời gian dài như vậy.

Thần kinh cả người Jennie cũng căng thẳng, Taehyung còn cố tình không chịu bỏ qua cho cô.Cứng ngắc bị ôm về phía phòng ngủ, ở trong lòng Jennie nước mắt như mưa: Đừng cứ mỗi lần đều đi về hướng chiếc giường đó, có được hay không!

Buổi trưa ngủ thì đương nhiên khác hẳn buổi tối, Jennie nằm yên bất động, rất muốn rất muốn lật người, nhưng ngại vì có người dùng cánh tay đem cô ôm thật chặt, lại không dám động, chỉ có thể không ngừng nháy mắt.

Taehyung ngược lại ngủ rất nhanh, Jennie cứng đờ nằm ở trong ngực anh, cảm giác tứ chi đều muốn tê rần.

Qua một lúc lâu, cho đến khi tiếng hít thở của Taehyung từ từ nhẹ dần, cô mới dám ngẩng đầu nhìn xem anh rốt cuộc có ngủ hay không. Hình như là.... có vẻ đã ngủ thiếp đi.

Jennie thử dò xét, cầm cánh tay anh đang vòng ở bên hông của mình lên, nhẹ nhàng để qua một bên.

Taehyung không có phản ứng.

Jennie thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thời điểm cô một bước xuống giường, sau lưng bỗng dưng truyền đến câu hỏi lười biếng:

"Nie nie?"

Nghe thanh âm trầm thấp phía sau, Jennie lập tức dừng lại động tác, cô đưa lưng về phía anh, ha ha cười gượng:

"À.... Em định đi vệ sinh..."

"Vậy thì đi nhanh còn về."

[EDIT - CAO H] ĐỊNH MỆNH - TAENNIENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ