Chap 2: Không thể quên (H)

1.2K 58 6
                                    


🔞 Lưu ý trước khi đọc nhoa 🙈
                   ________

Căn phòng ngập tràn mùi rượu cùng mùi hương cơ thể tỏa ra. Đang say trong vô thức Way cảm nhận được hơi ấm cùng hương thơm nhè nhẹ khiến bản thân muốn ôm lấy để tìm cảm giác an toàn.

"Babe đừng đi mà đừng rời bỏ tao có được không hic " Way vừa thút thít khóc vừa nói

Pete ở cạnh nghe Way gọi tên Babe liền cau mày khó chịu nhưng nhìn thấy cậu khóc lại không kìm được mà ôm lấy cậu lấy tay lau đi những giọt nước mắt kia. Pete nhìn Way đầy chua xót, thật sự muốn biết ngần ấy năm anh đi cậu đã trải qua những gì để gửi lại chịu nhiều tổn thương đến vậy

"Trước đây em từng hỏi tôi tại sao lại không cười, còn nói nếu tôi cười lên sẽ rất đẹp. Vậy còn em thì sao, em đã từng cười rất đẹp sao lại đánh mất nó rồi" Pete mân mê mặt của Way nhớ lại hình dáng vui vẻ hay cười của cậu

"Ưm khó chịu" Way nhăn mặt đưa tay với lấy cánh tay của Pete ôm chặt lấy "Đừng, đừng đi" Way say cứ như một đứa trẻ tìm kiếm sự an toàn vậy trông đáng yêu vô cùng

"Ngoan, tôi ở đây không đi đâu hết" Pete nắm lấy bàn tay lạnh của Way sát lại gần hơn sưởi ấm cho cậu

"Khó chịu quá" Way khó chịu cựa ngoạy liên tục

"Way, yên nào" Pete nhìn Way hai tay giữ lấy cậu mà người nóng rực cả lên

"Tôi nóng" Way rút tay ra, đưa tay tháo từng chiếc cúc áo của mình, chiếc cổ trắng nõn cũng xương quai xanh lộ rõ

"Dừng lại Way " Pete hai mắt anh đỏ ngầu ghì cậu lại ngăn không cho Way tiếp tục, nếu không anh không chịu nổi mất

"Giúp tôi, tôi nóng" Way hai mắt lưng tròng nhìn Pete đầy lấp lánh "Tôi khó chịu anh giúp tôi đi"

"Em biết mình đang nói gì chứ" Pete hơi thả lỏng tay đang ghì Way ra "Em sẽ phải hối hận đó" Pete nhìn thẳng Way. Pete thích Way điều đó không chối cãi tất nhiên anh muốn Way chứ, nhưng anh không muốn Way hối hận vì quyết định khi không tỉnh táo này

"Không hối hận" Way cũng nhìn vào mắt anh trả lời, Way say nhưng không hẳn mất ý thức hoàn toàn tất nhiên vẫn đủ nhìn rõ người trước mặt, cậu thật sự khó chịu đến phát điên rồi chỉ muốn giải tỏa ra hết tất cả

Way nắm lấy cổ áo Pete kéo xuống để mặt anh sát mặt mình gần như không giữ nổi bình tĩnh nữa, Pete cũng không kìm được nữa mà hôn lên đôi môi của cậu. Môi chạm môi Pete đưa lưỡi luồng vào khuôn miệng Way điên cuồng quấn lấy chiếc lưỡi của cậu.

Pete hôn đến mức môi của Way sưng tấy cả lên lưỡi cũng tê rần mới thôi "Way nhìn tôi, tôi là ai?"

"Khun...khun Pete" Way miệng ẩn đỏ còn có chút tê khó khăn nói "Ưm..ưm"

Pete nở nụ cười nhẹ tay không yên phận nắn một bé núm nhỏ của cậu khiến Way rướn cổ lên "Từ giờ không được gọi khun nữa gọi P' Pete"

[PeteWay] PanaceaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ