Chap 10: Về nhà thôi

1K 86 16
                                    

Pete vừa tỉnh giấc, nhìn hình ảnh trước mắt mà vô cùng hoảng hốt và sợ hãi

"Way..Way em có sao không vậy hả" Pete hai tay run rẩy, hoảng sợ đến mức tim đập nhanh như muốn nhảy vọt ra ngoài

Way đang nằm gục trên người anh và cậu nhỏ của anh vẫn còn đang cắm ở bên trong cậu. Pete nhẹ nhàng rút nó ra khỏi người cậu chất dịch bên trong chậm rãi chảy ra khỏi hậu huyệt

Way ấy mà vẫn không có chút động tĩnh gì, Pete càng sợ hãi hơn, ôm lấy cậu nước mắt không tự chủ mà rơi xuống "Em đừng làm tôi sợ Way, làm ơn!"

"Um" Way khẽ nhúc nhích từ từ mở mắt ra , hai mắt cậu sưng húp, cổ họng cũng khàn đặc "Anh tỉnh rồi à"

"Hóa ra Enigma vẫn có thể giúp được Enigma trong kì phát tình nhỉ" Way nhấc người lên chút, bên dưới lại truyền lên cảm giác đau nhói đau đớn nhíu chặt mắt lại

Pete nhìn Way mà đau lòng, vòng tay ôm lấy eo cậu, một tay để sau đầu cậu áp vào lồng ngực mình "Tôi xin lỗi"

Way ló đầu ngẩng mặt nhìn Pete, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt anh "Sao lại khóc kia chứ"

"Xin lỗi" Pete nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt kia của Way, lòng dâng lên một cỗi xót xa "Tôi không cố ý làm em bị thương đâu" Pete cảm thấy vô cùng có lỗi, luôn muốn ở bên che chở cho cậu nhưng bản thân lại cứ không cẩn thận mà làm cậu bị thương thế này

"Tôi biết" Way điềm nhiên đáp, thú thật thì tối qua cậu đã nghĩ bụng mai mà tỉnh dậy sẽ cho Pete một trận mới hả giận mà giờ nhìn anh lại thấy không nỡ lắm

"Xin lỗi là tôi không kìm chế được bản thân" Pete cúi đầu dùi mặt lên vai Way "Tôi sẽ không như vậy nữa đâu"

Way cảm nhận được cả bả vai Pete đang run lên, vẫn khư khư ôm chặt lấy cậu như thể sợ cậu chạy đi mất vậy. À mà giờ chạy thế quái nào được nữa kia chứ:)

Thật không dám nghĩ nếu lại bỏ mặc người trước mặt thì sẽ như thế nào nữa.

Way khẽ nhìn Pete lòng thầm thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn là không từ bỏ được mà.

____________

Way đi đứng cũng không khó khăn như lần đầu nữa chỉ là lâu lâu có chút nhói lên rồi thôi, còn lại thì vẫn ổn.

Vậy mà cái con người kia dính lấy cậu suốt cả nửa ngày trời rồi! Làm cái gì cũng không cho đụng đến hết!

Sau nửa ngày nằm dài, thì mặc Pete ngăn cản Way vẫn nằng nặc đòi đi đến Gara. Pete cũng đành bất lực nhưng vẫn không cho Way tự đi mà đích thân chở cậu đến tận nơi

Đến trước Gara, Pete mở cửa xe xuống trước rồi qua cửa bên đỡ Way xuống

"Anh có thôi nhìn bằng cái ánh mắt đó không" Way xuống xe đứng đối diện Pete, đẩy mặt Pete qua hướng khác tránh cái mắt kiểu 'không nỡ/đừng đi' kia

"Lỡ em lại chạy nữa thì sao" Pete quay mặt lại nhìn nghiêm túc nhìn Way

"Sẽ không nữa đâu"

...

Way đợi xe Pete đi xa liền bắt xe đến nhà Babe, vì cậu quyết định rồi ngày hôm nay nhất định phải nói ra tất cả..

[PeteWay] PanaceaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ