Nghĩ lại chuyện xưa khiến Lee Minhyeong mất ngủ. Mắt hắn mở thao láo cả trưa, thậm chí Ryu Minseok lật người mấy lần cũng đếm đủ.
Sao Ryu Minseok không nhận ra hắn nhỉ?
Hắn vừa nhìn em đã nhận ra ngay tắp lự. Nếu lúc đó không ngại thân phận hai người, có lẽ Lee Minhyeong sẽ lập tức chạy đến bên em. Thế nhưng ánh mắt của Ryu Minseok nhìn hắn chẳng khác gì người xa lạ, thậm chí còn xen lẫn chút sợ hãi khi bị hắn gọi lên trả lời câu hỏi...
Lúc hắn ngỏ ý muốn gặp riêng em sau giờ học, trông Ryu Minseok chẳng khác nào nai con hoảng sợ, như thể một giây sau sẽ co giò chạy xa cả nghìn mét.
Thế mà cuối cùng em lại đồng ý để hắn bao nuôi thật.
Lee Minhyeong nhìn khuôn mặt trắng nõn của em gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy bực bội vô cớ.
Nếu người khác ngỏ ý bao nuôi em lúc đó, có phải Ryu Minseok cũng sẽ đồng ý không hả?!
Lee Minhyeong cảm thấy bị tổn thương, giận dỗi rút tay không cho em gối lên nữa. Hắn quấn hết chăn, bê gối ra nằm ở góc giường còn lại, quay hẳn lưng về phía Ryu Minseok.
Em đang ngủ ngon trong vòng tay người thương thì bị động tác của hắn làm cho tỉnh. Đôi mắt long lanh mơ mơ màng màng chẳng thể mở hết nổi. Phía bên cạnh em trống không, ngay cả chăn em đắp trên người cũng bị kéo gần hết. Còn anh người yêu to xác đang nằm co người, đưa lưng về phía em.
Ryu Minseok chẳng biết có phải mình gặp ảo giác hay không, thế nhưng hình như trông Lee Minhyeong có chút tủi thân?...
Em nhích từng chút một về phía hắn, tay nhỏ kéo ống tay áo Lee Minhyeong:
"Anh sao thế? Sao không ôm em nữa?"
Lee Minhyeong nằm im thin thít, chẳng buồn đáp lời Ryu Minseok.
Lông mày em khẽ cau lại, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì kéo tay Lee Minhyeong lắc lắc thêm hai lần.
Không khí trong phòng giống như đông cứng. Vẻ mơ hồ trên khuôn mặt Ryu Minseok vì thế mà cũng bay sạch bách. Em tỉnh cả ngủ, tính ngồi dậy xem hắn đang giận dỗi chuyện gì, thế mà đột nhiên Lee Minhyeong thở dài thườn thượt. Hắn nhích về phía em, sau đó ôm chặt Ryu Minseok vào lòng.
Em bị động tác của hắn chọc cười, một tay nâng gương mặt nhăn nhó của Lee Minhyeong lên, rướn người hôn khóe môi hắn.
"Sao thế? Ai chọc anh? Tự nhiên lại ra một góc nằm thế kia?"
Lee Minhyeong không muốn em thấy vẻ trẻ con của mình. Hắn dứt khoát vùi khuôn mặt vào lồng ngực em, lại còn không an phận cọ tới cọ lui chứ chẳng thèm nói chuyện.
Ryu Minseok nhìn anh người yêu đang đu lên người mình như koala, ngay cả một chân cũng gác ngang người khiến em khó thở, trong lòng thầm đoán có lẽ tám phần mười lí do là tại mình rồi. Ngày thường lúc nào Lee Minhyeong cũng mang vẻ trưởng thành mạnh mẽ, đột nhiên hôm nay hắn lại bám người làm nũng khiến tâm can em mềm nhũn.
Anh người yêu mét tám tự nhiên nép vào lòng mình. Thật... thật là đáng yêu quá đi mất!
Vậy nên người có rất ít sự kiên nhẫn như Ryu Minseok cực kỳ dịu dàng dỗ hắn:
BẠN ĐANG ĐỌC
𝐆𝐮𝐫𝐢𝐚 🐾 Chặn miệng (Hoàn)
Romance"Cái miệng hư quá, phải chặn miệng bé lại mới được." "Ọe... Lee Minhyung, anh bảo chặn miệng chứ có bảo chặn họng đâu?" 𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟 𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 [𝐆𝐢𝐨̛́𝐢 𝐭𝐡𝐢𝐞̣̂𝐮] ᯓ 𝐓𝐞̂𝐧 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧: Chặn miệng ᯓ 𝐓𝐚́𝐜 𝐠𝐢𝐚̉: Mật Mật đáng iu ᯓ �...