5.

6.7K 377 18
                                    

Sau đêm hôm đó, đã hai tuần rồi Ryu Minseok không gặp lại Lee Minhyeong.

Giống như tình một đêm, vui vẻ với nhau đến sáng rồi thôi. Hắn tan biến trong cuộc đời cậu tựa bọt biển. Ryu Minseok trở lại guồng quay của một sinh viên năm ba, vừa làm vừa đi thực tập, bận rộn tới mức ngay cả thời gian thở cũng không đủ.

Chiều thứ sáu trời mưa tầm tã. Ryu Minseok không mang ô, đeo cặp sách ngẩn người ở sảnh nhà C nhìn mưa như trút nước. Cả không gian tối đen ảm đạm khiến cậu cũng ủ rũ theo. Khoé môi thiếu niên kéo căng thành một đường thẳng, cụp mắt nhìn sàn nhà trơn ướt do nước mưa hắt vào.

Cùng lúc đó, một đôi giày da lọt vào tầm nhìn của cậu.

Ryu Minseok tặc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối. Thứ đồ đắt đỏ này ngấm nước mưa, thế nào cũng phải tốn thêm tốn khối tiền.

Đôi giày da kia dừng lại trước mặt cậu, sau đó Ryu Minseok nghe thấy giọng nam trầm khàn vừa lạ vừa quen gọi tên mình:

"Ryu Minseok?"

Cậu giật mình ngẩng đầu, tức thì bắt gặp "tình một đêm" mặc âu phục chỉnh tề, cầm một chiếc ô lớn đứng trước mặt cậu.

"Ừm."

Quý hoá quá, sao lại gặp hắn ở đây thế này?

"Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."

Cậu vốn định từ chối, thế nhưng thấy ngoài trời đang mưa tầm tã, cậu lại không mang ô. Chạy từ dãy nhà C sang khu nhà A thế nào cũng ướt như chuột lột, mà cậu lại ghét cảm giác dính dớp khi mắc mưa.

Lee Minhyeong nhìn hướng cậu chỉ, đuôi mày hơi hất lên:

"Trùng hợp thế, hôm nay tôi cũng đến giảng ở đấy."

Lee Minhyeong là cựu sinh viên, hiện tại là CFO thành danh trong giới nên thỉnh thoảng vẫn được mời về làm diễn giả. Ryu Minseok lần đầu gặp hắn cũng là ở lớp Tài chính tiền tệ.

"Phòng A405?" - Cậu thử hỏi dò.

Ai ngờ Lee Minhyeong lại không hề phủ nhận.

"Đúng vậy. Lớp em học à?"

Ryu Minseok cùng hắn đi vào giữa cơn mưa. Trong khuôn viên trường đông người qua lại, cậu muốn giữ khoảng cách với hắn một chút. Lee Minhyeong lại sợ cậu dính mưa, thân ảnh to lớn đi sát bên cậu, vải dệt lạnh lẽo thỉnh thoảng lại cọ vào da cậu.

Không hiểu sao lại có chút ám muội không rõ.

Lee Minhyeong thấy cậu không trả lời thì lại gọi một tiếng:

"Ryu Minseok?"

"Vâng?"

"Sao lại thất thần? Đang nghĩ cái gì thế?"

Chỉ còn vài bước nữa là đến khu nhà A. Phía bên này tương đối vắng người. Ryu Minseok hơi ghé vào người hắn, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

"Đương nhiên là nghĩ đến anh."

Lee Minhyeong khẽ cong môi:

"Anh ở đây rồi mà vẫn còn nghĩ cái gì?"

𝐆𝐮𝐫𝐢𝐚 🐾 Chặn miệng (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ