Đêm đông, trời rét đậm, cơn rét như muốn xuyên thủng trái tim người thai phụ đang đợt sinh non, nó cuốn vào từng tấc da thịt, rít lên cay nghiệt dọa dẫm đứa bé nhỏ chưa kịp nhìn thấy thế giới...
Minh Thư lên cơn đau đẻ ngay trên tàu, đó vốn đã là một điều xui xẻo, nay trong còn trong cái hoàn cảnh thiếu thốn đủ đường, trong tiết trời lạnh buốt thấu xương. Bà đau đớn kêu la, cả toa tàu ngập tràn sự lo lắng nhìn về phía những người đàn bà đang ra sức đỡ đẻ cho Minh Thư...Mà bà Thư chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay chồng, nuốt xuống từng cơn đau xác thịt đang đè nặng lên cơ thể bà.
Đức Anh run rẩy nắm bàn tay vợ mình, miệng không ngừng lẩm bẩm câu xin lỗi..xin lỗi mợ. Mà có trời mới biết, bây giờ trong thâm tâm ông đang tủi hổ và ân hận thế nào. Ân hận vì đã đưa Minh Thư lên chuyến tàu này, dẫu cho rằng tình trạng bầu bì chênh vênh 7-8 tháng thai kì...Ân hận vì đã mặc kệ lời khuyên can mà rước bà về nhà, để bây giờ người con gái mà ông thương nhất lại phải cùng ông gánh chịu cảnh nợ nần thuế má rồi phải đi xa xứ thế này...Đức Anh thầm nghĩ, có lẽ ông là khắc tinh của đời bà...vậy mà bà vẫn yêu ông đến sức cùng lực kiệt...
Oe..oee...oe..oe.....
Tiếng khóc của đứa trẻ như xé ngang bầu không khí căng thẳng trong toa tàu nhỏ. Bà Thư mệt mỏi thả người xuống hàng ghế, ánh mắt bà đờ đẫn nhìn về khoảng không vô định. Cứ nghĩ mọi chuyện đã có thể bình lặng trôi qua như thế, bà lại đón nhận thêm một cơn đau khác, nó dữ dội hơn lúc trước, khiến bà la lên oai oái.
- Úi mợ ơi, còn một đứa nữa, mợ gắng lên mợ !
Giọng người đàn bà đỡ đẻ vang lên lanh lảnh, bà ta nom qua cũng đã ngoài bốn mươi, nên kinh nghiệm đầy mình và được các cô trên tàu tin tưởng lắm, cả Minh Thư cũng tin. Bà Thư vừa ngả mình lấy sức chưa được bao lâu đã phải chịu thêm cơn đau đẻ ấy một lần nữa, mặt bà xanh xao hết sức, gương mặt xinh đẹp vốn trắng hồng kia lại vã những giọt mồ hôi lạnh đau đớn. Bà gào, thét, cấu lấy tay của chồng mình thậm chí là chửi rủa ông, gì mà không đẻ nữa, ông mau đẻ thay tôi gì mà lần này tôi mà chết là ông nhớ phải cưới bà nào đẹp hơn tôi mới chịu... Tất nhiên là Đức Anh chẳng đồng ý rồi...
Thằng nhỏ hành hạ bà Thư từ nửa đêm tới tận gần sáng mới chịu ra. Lúc nó cất tiếng khóc chào đời, bà đã run lên vì hạnh phúc, lắc lắc tay chồng mình.
- Tôi...giỏi quá mình ạ...
- Đúng, mợ của tôi giỏi nhất.
Thư cười, nụ cười của bà làm ông say đắm, suốt mấy mươi năm nay khi nào bà cũng thế, chỉ là bây giờ bà xanh xao và gầy gộc hơn khi trước...
Người ta bế hai đứa nhỏ tới trước mặt Minh Thư, họ không biết rằng bà đang hạnh phúc đến nhường nào đâu. Bà nhìn hai đứa, khẽ nắm lấy bàn tay bé xíu của thằng nhỏ, rồi lại vuốt ve cặp má hồng hồng của thằng lớn '' Hoàng Đức Duy '' bà nói, Đức Anh nghe rõ như muốn nuốt từng chữ một vào bụng. Hiểu rồi, thằng lớn, thằng lớn tên là Hoàng Đức Duy, còn thằng nhỏ, thằng nhỏ là...
- RẦM!!
Tiếng lũ cướp cạy cửa khoang tàu ồ ạt kéo nhau vào, nom có dăm bảy thằng, đứa nào cũng to cao béo xệ, trông phát sợ. Lũ ác ôn đó dọa dẫm giết hết hai đứa trẻ và toàn bộ khách trên tàu...Bà đỡ vẫn ôm chặt hai đứa trốn về phía cuối toa, nơi đó có một cánh của vẫn đang bị khóa kín. Bà Thư vừa mới sinh cơ thể mệt lả èo oặt, vậy mà chỉ vì cầu xin cho chồng và hai đứa con đã bị bọn chúng dã man chà đạp tới ngất lịm. Đức Anh cũng chả khá hơn là bao, ông ôm lấy vợ mình, mặc kệ lũ cướp man rợ có làm cho cả người ông tím tái, hay thậm chí không còn ra dạng người cũng được...
BẠN ĐANG ĐỌC
[ PhatSu ][ RhyCap] Cậu và Anh
FanfictionBối cảnh giả định làng quê Việt Nam thời xưa. '' Tớ cứ nghĩ anh với tớ sẽ chếnh vếnh trong tình anh em không hồi kết '' '' Tớ cũng đã nghĩ có thể bên anh trọn đời...''