Bảo Minh và anh nó về nhà khi trời đã sập tối, chúng nó về muộn, một phần là vì thầy nó đi làm xa mấy bữa và nó chẳng muốn ăn uống gì với bà cả, phải gọi là bu thứ chứ nhỉ...Từ cái ngày bà Minh Thư mất, Bảo Minh nó sống có ra dạng người đâu. Ăn uống thì tạm bợ, mà đừng nói là tạm bợ, có khi miếng khoai miếng sắn nó còn chả nuốt nổi. Đã có cái khoảng thời gian mà nó chỉ có ngồi trong căn phòng thờ rỗng tuếch, nó khóc, nó gào, ai mà chả biết nó đau khổ đến nhường nào khi mà người nó thương nhất trên đời lại bỏ nó mà đi như thế ?-------------------------------------------------------
Ai bảo bu nó điên ? Bu nó không điên, bu nó chỉ là vẫn còn mơ màng chưa tỉnh táo thôi...Lần này cũng thế đấy, bu nó ngủ một chút rồi lại dậy thôi mà...Thằng Minh tự nhủ, nhưng tâm hồn nó bị bóp chặt đến mức không thở được, hình như...chắc nó điên giống bu nó luôn quá...Nhưng rồi thực tại lại vả vào mặt thằng Minh một cách đau đớn, chấp nhận đi thôi..Minh Thư chết rồi...
- CÚT HẾT RA NGOÀI, CẬU KÊU CHÚNG MÀY CÚT HẾT RA NGOÀI!!
- Cút đi, xin chúng mày...để cậu một mình...bu cậu chưa chết mà.
Thằng Minh ra lệnh, thậm trí cầu xin bọn người ở hãy để nó bên Minh Thư một chút nữa thôi, đừng đưa bà đi...
- HOÀNG LÊ BẢO MINH ! Tỉnh lại đi Minh, bu đi rồi, bu đi thật rồi.
Giọng Đức Duy run run, ai bảo cậu không buồn đau ? Cậu đau, đau đớn đến cái mức cơn đau ấy giày vò phá nát từng tấc da thịt bên trong cậu...Nhưng Đức Duy có một đứa em ngây thơ, dễ vỡ và...nó thương bu cậu đến tột cùng.
- Hai cũng như chúng nó hả hai ? Em xin hai, bu em chưa chết, đừng đưa bà đi đâu cả...
- Minh ơi, Minh ơi, bu đi rồi, để bà được thanh thản đi Minh...
Đức Duy ôm nó vào trong lòng, âm thầm nuốt ngược nước mắt trở lại, cậu không được phép khóc...nhưng mà sao...nhưng mà sao nước mắt nó vẫn trào ra nhỉ...? Cậu không biết, cậu không tự chủ được bản thân mình nữa, cái tuyệt vọng nó cứ như cuốn cậu vào một trận đau đớn chẳng có hồi hết...
Dẫu cho sau này sức cùng lực kiệt, con vẫn thương bu, và dù có hóa thành tro hay đầu thai cả trăm ngàn kiếp nữa, con van ông trời vẫn để con là con người...để con bù đắp những nỗi đau, mà đáng ra chẳng ai phải gánh chịu...bu nhé!
-------------------------------------------------------
Vừa về tới cửa là con Lam tơn hớn chạy ra hỏi chuyện rồi, nó là hầu riêng của bà cả, mà eo ôi cái tính nó ngơ kinh, ngơ hơn cả Nhật Phát nhà phú ông.
- Ớ hai cậu về, sao hai cậu về muộn thế ? Bà đợi cơm hai cậu từ chập tối, con có khuyên bà ăn trước nhưng bà không có nghe. - Con Lam thanh minh, con này nó lo cho bà cả chu đáo lắm, phải nói là từ A đến Z, hơn cả anh Rai ga lăng nhá.
Bảo Minh không nói gì, nó đi thẳng vào trong buồng đóng kín cửa. Từ tám năm sau khi bà Minh Thư mất, ông Đức Anh tiến thêm bước nữa với bà Phúc, người con gái cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành chả khác gì bà Thư, bà đẹp, nết bà cũng đẹp. Nhưng Bảo Minh lại căm ghét bà đến tận xương tủy, âu thì trong đầu nó cũng nghĩ, bà Mai Hồng Phúc cũng chỉ là cái thứ chả ra gì, đi lấy chồng đã một đời vợ, lại còn là người đã từng cùng bà lớn lên...
BẠN ĐANG ĐỌC
[ PhatSu ][ RhyCap] Cậu và Anh
FanfictionBối cảnh giả định làng quê Việt Nam thời xưa. '' Tớ cứ nghĩ anh với tớ sẽ chếnh vếnh trong tình anh em không hồi kết '' '' Tớ cũng đã nghĩ có thể bên anh trọn đời...''