Quang Anh xa xứ làm ăn, và đó cũng cùng với cái đợt thi Hương của năm này, Đức Duy cũng đăng kí thi, năm nay Duy 16 tuổi, muộn ba năm so với cái lứa sớm nhất được tham gia. Phần là vì ngày nhỏ Duy chẳng thiết tha gì cái vụ thi thố, và thầy cậu thì cũng chiều hai con hết nấc, cơ mà bây giờ thì khác rồi. Hoàng Đức Duy không những đỗ đầu bảng thì Hương, mà còn được thi cả kì Hội và Đình, ấy là cái may, cũng là cái duyên, bởi con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Đời cha làm quan lớn, lẽ nào đời con lại không? Nhưng thế nào cậu lai xin từ quan, về chờ nhậm chức trấn thủ của cha. Ngày Đức Duy về, mấy đứa nó nhận được thư anh, báo rằng người xa xứ kia cũng về, tài thật, được cả đôi, kẻ đi thi người lập nghiệp, ấy vậy mà hết hai mùa mướp,...
- Thật không? Hay là đùa, anh thà tin con Mẹo kể chuyện.
- Ê thật mà, Quang Anh về thật, bữa mới gửi thư về cho Phát nhà em mà!
'' Phát nhà em '' xin nhắc lại là không biết bao nhiêu lần rồi Bảo Minh nhắc lại cái cụm từ đấy trước mặt cậu. Còn Nhật Phát ngồi bên cạnh chỉ biết vừa bóc quýt vừa cười cười. Nhiều khi Đức Duy còn nghĩ, lẽ nào thằng Minh nó mắc sang luôn bên đó ở tới thế...( mắc sang thật )
- Duy ơi, đi xem bãi mương bên kia hộ thím với, thím tính sang năm xin mẫu mương đó về cày.
- Thím đợi cháu, cháu đi luôn ạ!
Từ ngày Duy về, là cậu thăng hạng lên một cái chức vụ mới rồi đấy ' quan nhỏ ', đấy là do cậu muốn chia sẽ gánh nặng công việc với thầy cả ngày ở trên trấn đường tối đến lại đập mặt vào sổ sách chăm lo cho dân nên mới thế. Thời gian chạy nhảy cùng vài người bạn đồng trang lứa ít dần, Duy lớn rồi mà, thay vào đó là những chiều cùng các bác xem xét những khu đất canh tác và mẫu ruộng khác nhau, và công nhận là cậu làm tốt thật, như thể ấy là thiên phú mà ông trời đã quyết là sẽ trao cho mình cậu....
----------------------------------------------
Nghe tin con trai về, phú ông còn định là chục mâm chiêu đã dân trong trấn, nhà phú hào là thế đấy, lắm của nhiều tiền nên chẳng ngại vung tay cho con cái đâu.
- Khiếp! Làm gì mà to thế, còn to hơn cả cái lúc Trạng Nguyên về làng cơ đấy !
Thằng Minh lên giọng tị nạnh, vừa liếc nhìn thằng anh nó đang bộn bề với công việc chuẩn bị cỗ bàn. Nói thật chứ anh nó chả tị thì nó tị, đâu ra mà có cái chuyện thương nhân xa xứ trở về lại được làm cỗ to hơn cả mừng Trạng Nguyên. Không phải nó ghét Quang Anh, nó thấy bất công thay anh nó. Thế mà Đức Duy lại trông chẳng có chút gì bất bình, lại còn có vẻ háo hức vui vẻ hơn ngày thường.
- Tị nạnh ít thôi! không lớn được đâu.
Nhật Phát cốc nhẹ vào đầu nó, nhưng chả hiểu sao, chắc từ ngày yêu thằng Phát vào, nó nhõng nhẽo hơn, nhạy cảm hơn, dính người hơn,...cái điều mà nó chẳng nhận ra, hoặc là vốn nó đã như thế từ đầu. Mà nhìn hai mắt nó đỏ hoe, nó ôm đầu lườm nguýt anh một cái rồi giận dỗi bỏ đi. Dân trong trấn chẳng ai quan tâm, vì vốn từ lâu chúng nó đã luôn chí chóe với nhau vậy rồi cơ mà..
Khoảng tầm đầu sáng sớm hôm sau, Quang Anh về, Đức Duy đứng chờ từ lâu rồi, cả người làng cũng phải ra ngóng xem cậu trai cả nhà phú ông như nào nữa. Ấy mà cũng 20 rồi cơ, thương nhân có khác, đi hẳn xe ngựa về, có kẻ hầu người hạ. Nom cái tướng làm bao gái làng đổ gục kia kìa, hai mươi cái xuân xanh rồi, tầm tuổi như này mà là thằng khác mấy cô đã chả chê ỏng chê eo trai già ra đấy, nhưng mà nhìn anh lại có vẻ trắng trắng hồng hồng, y như cái thời xuân thì 14-15 vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ PhatSu ][ RhyCap] Cậu và Anh
FanfictionBối cảnh giả định làng quê Việt Nam thời xưa. '' Tớ cứ nghĩ anh với tớ sẽ chếnh vếnh trong tình anh em không hồi kết '' '' Tớ cũng đã nghĩ có thể bên anh trọn đời...''