Chap 5

131 9 2
                                    

Bùi Thế Anh  ôm người trở về căn phòng tại khách sạn đã thuê. Vào đến phòng hắn giúp đối phương lau người sạch sẽ, sau mới xử lý bôi thuốc vào mấy vết thương.

"Nhóc nhỏ à, không đau chứ." Cầm trên tay tuýp thuốc Bùi Thế Anh  vừa thoa thuốc vừa thổi vào vết thương, lâu lâu lại hỏi vài câu để phân tán sự chú ý của cậu nhóc nhỏ.

Thanh Bảo tròn mắt im lặng nhìn người đàn ông to lớn đang quỳ một chân dưới đất giúp mình xử lý vết thương. Bộ não của tiểu ngốc này chạy rất chậm, hiện giờ cậu nhóc mới chỉ nhận ra bản thân đã ở trong căn phòng lớn này, không còn ở ngoài đường khóc lóc nài nỉ người ta đừng đánh mình nữa.

Người đàn ông to lớn gương mặt trông có phần hung dữ nhưng hành động lại rất nhẹ nhàng và ân cần nha, Thanh Bảo  chính là bị loại hành động này của hắn thu hút. Ngoại trừ bà Ái cùng với vài người đàn bà nữa đối tốt với cậu thì đây là lần đầu tiên Thanh Bảo được một người đàn ông đối tốt đó.

"Phù... ngoan lắm, không khóc nhè gì cả. Tôi thưởng cho em kẹo nha." Dán băng gạt lên vết thương trên đầu gối nhỏ cùng với mấy vết thương ở chỗ khác xong Bùi Thế Anh  liền dụ dỗ nhóc nhỏ bằng mấy viên kẹo.

Nhóc ngốc nhỏ nghe đến kẹo liền hứng khởi, nhích nhích người về phía trước, tay nhỏ xòe ra, miệng chu chu đòi kẹo "Kẹo... kẹo ạ."

Dáng vẻ của Thanh Bảo  thật sự rất dễ thương nha điều này đã làm trái tim của ai đó bị lệch một nhịp rồi "Khụ... để tôi lấy cho em." Bùi Thế Anh đỏ mặt quay đi chỗ khác, hắn thật không ngờ bản thân hiện giờ lại còn biết ngại nữa, sống hơn 30 năm rồi đây là lần đầu hắn ngại đỏ mặt nha.

Nhận được kẹo xong Thanh Bảo  liền vui vẻ ngồi thưởng thức nó, trước nay số lần cậu được ăn kẹo rất ít, mỗi tháng được ăn kẹo chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà kẹo lại rất ngon nữa vì vậy những lúc có người cho kẹo tất nhiên cậu nhóc sẽ không ngần ngại nhận lấy rồi.

"Thanh Bảo  thấy sao? Kẹo ngon không." Bùi Thế Anh ngồi xuống bên cạnh vẻ mặt mong chờ đợi câu trả lời của đối phương. Thanh Bảo nghe xong nhanh chóng gật đâu "Ngon ạ."

Được câu trả lời vừa ý hắn liền được nước lấn tới dụ dỗ nhóc nhỏ "Tôi còn có kẹo ngon hơn nữa, nhóc nhỏ em có muốn ăn không?"

"....Muốn, ăn kẹo ngon ngon." Cậu nhóc nghe xong ngoan ngoãn gật đầu, được kẹo là điều cậu thích đó nha. Càng nhiều kẹo thì cậu càng thích nữa.

"Muốn ăn kẹo này em phải che mắt mới được, với cả cần phải cởi đồ ra nữa."

"Bỏ a..."

"Ngoan...."

.....

Dụ dỗ được người, Bùi Thế Anh  liền nhanh chóng làm càn, hắn dùng cây súng lớn đã lâu không ra quân của mình cạ vào miệng nhỏ của cậu. Bên trên được yêu thương thì bên dưới cũng không được bỏ sót, miệng dưới hắn cũng nhét ngón tay ra vào, cũng không quên đến hai *** *** *** trước ngực.

"Ưm... ahh~" Thanh Bảo  bị động đến run người, cậu hiện giờ ngoài rê.n la thì chả làm được gì cả. Dù sao cảm giác xung sướng này cũng là lần đầu cậu được thử.

Bùi Thế Anh nghe giọng của cậu liền xung sức hơn, hắn không dừng lại mức độ một ngón tay nữa mà cho thêm hai ngón ra vào ngày một nhanh hơn.

"Chụt.... Thanh Bảo  của tôi.... em nhìn rất ngon a~." Dứt lời hắn liền đâm thẳng cây súng của mình vào hang, gương mặt cũng trở nên đê tiện biến thái hơn.

Bị vật lạ to lớn đâm vào Thanh Bảo  đau đớn kêu lên, nước mắt cũng theo đó trào ra "Huhuh đau... ah~ đau hức đau mà..."

"Hông muốn ahh~.."

Bỏ qua lời kêu gào của cậu nhóc, Bùi Thế Anh  vẫn tiếp tục công cuộc cày cuốc của mình, từng đợt nhấp ngày một sâu hơn, nhanh hơn. Hắn thật không ngờ việc quan hệ với nam giới lại sư.ớ.ng đến vậy, còn sướng hơn trong tưởng tượng của hắn.

Vì là lần đầu của Thanh Bảo nên hắn cũng biết điều làm ít, chỉ khoảng 4 tiếng là dừng, làm xong cũng biết ôm người đi vệ sinh cá nhân dọn đồ rồi mới ngủ.

Cả cơ thể của cậu hiện giờ ngoài dấu hôn thì cũng là hickey, vết cắn. Tấm lưng trắng mịn giờ chằng chịt vết cắn, hai hạt đậu trước ngực sưng đỏ lên.

"Ư..."

"Chụt. Ngoan ngủ đi, tôi thương." Bùi Thế Anh xót thương nhóc nhỏ trong vòng tay mình, rõ ràng là hắn chỉ có làm 4 tiếng thôi mà sao nhìn cậu cứ như là bị làm cả đêm vậy, chắc có lẽ do từ nhỏ đã không được ăn đầy đủ dinh dưỡng nên giờ thể chất mới yếu như vậy.

"Sau này phải bồi bổ rồi."

Vị Trí Trong TimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ