1.

754 71 1
                                    

1.

chương hạo im lặng ngồi trên nắp bồn cầu, nhìn chằm chằm que thử thai hiện hai vạch rõ ràng trên tay, cứ như nhìn lâu thêm chút nữa biết đâu có thể làm nó mất đi một vạch vậy. sung hanbin đợi mãi không thấy động tĩnh gì thăm dò thử gõ cửa một cái làm chương hạo giật mình quay trở lại hiện thực chậm rãi đi ra cửa, vừa mở cửa liền vứt thứ trong tay cho sung hanbin như ném củ khoai nóng bỏng.

giờ thì biến thành hai người đơ mặt nhìn nhau.

hai tiếng trước vì chương hạo không tự ý thức được tình trạng cơ thể mình, vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện mình mang thai là thế nào đã được sung hanbin cẩn thận đỡ đi chụp hình trước mặt tất cả mọi người, ngơ ngác kết thúc công việc, choáng váng ngồi lên xe về tới ký túc xá, sau đó bị sung hanbin dúi cho một cái que thử thai không biết lấy đâu ra, nhẹ nhàng dỗ dành anh đi thử thai.

cả quá trình chương hạo vẫn ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, mãi đến khi mở cửa nhìn thấy gương mặt sốt ruột của sung hanbin mới quay trở lại thực tại, tất nhiên sự thật vô cùng thê thảm, có lẽ anh cần lên sofa ngủ một giấc.

không đúng, anh nên quay trở lại buổi tối một tháng trước bóp chết kẻ vừa uống chút rượu đã không thèm nghĩ mà nói hết ra kế hoạch của mình, báo đồng đội ngỡ ngàng không kịp trở tay đã đành, lại còn làm cho người lúc nào cũng ủng hộ mình bị xoay mòng mòng, sau đó nhân tiện cảnh báo chính mình về kì phát tình bất ngờ ập đến.

chương hạo biết tác phong của mình tuy suy nghĩ tường tận nhưng hành động lại có chút liều lĩnh, cái trước là do lăn lộn trong xã hội rèn giũa ra, cái sau là bẩm sinh con người anh vẫn luôn như vậy.

uống rượu có thể làm lộ ra con người thật của anh, bài học này anh cũng đã phải trả giá đắt.

trong lòng tự chém mình không biết bao nhiêu nhát, nhưng mà sự việc đáng ra phải giải quyết từ sớm lại chọn trốn tránh lâu như vậy, nên giờ dù có đau khổ thế nào cũng phải đối mặt. chương hạo miễn cưỡng củng cố tinh thần, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái cằm đã lún phún râu của sung hanbin - anh thực sự không có dũng khí đối mặt với hắn -  ôm tâm lý có chết không sờn quyết tâm mở miệng:

"concert tuần sau phải làm sao đây?" - "anh có muốn giữ lại không?"

"..em nói cái gì?" thực sự không ngờ tới đối phương lại nói cùng lúc với mình, chương hạo mấy ngày nay vốn thần trí không tỉnh táo mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt sung hanbin, nhất thời không tiêu hoá được câu nói của đối phương.

"em nói, nếu anh muốn giữ đứa bé lại... chúng ta có thể cùng đi làm giấy tờ" đã lâu rồi sung hanbin không trực tiếp đối diện với chương hạo, nhìn anh gầy đi trông thấy, hắn vô thức cắn môi dưới, bất đắc dĩ bổ sung "nếu anh không muốn, em cũng sẽ đi cùng anh... tóm lại anh không cần phải sợ"

nếu như nói câu trước còn có thể coi là câu hỏi thủ tục, thì giờ ngụ ý của sung hanbin rõ ràng là muốn chịu trách nhiệm, chương hạo gặp một loạt sự kiện ập đến vẫn chưa kịp lấy lại được khả năng suy nghĩ rõ ràng, anh im lặng chớp mắt, cố gắng tìm ra một đáp án lý trí nhất trong đống suy nghĩ đơ cứng hỗn loạn của mình.

[edited/binhao/abo/mpreg] lovesickNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ