4.

629 72 5
                                    

4.

sự thực chứng minh, chương hạo quả thực có bản lĩnh khiến người ta tin phục, dù hiện tại tình cảnh của anh cũng không mấy lạc quan như đang làm xiếc đi trên dây, nhưng anh thực sự thuyết phục thành công - hoặc nói đúng hơn là khiến bác sĩ không thể không đồng ý với tính toán của anh.

dù sao như anh đã nói, với tình trạng cơ thể hiện tại không ai dám đồng ý với phương án phẫu thuật ngay lập tức. mà huỷ concert sắp tới đây thì ngay cả sung hanbin cũng không làm được, cho dù hắn là người không muốn cho chương hạo lên sân khấu nhất trong ba người ngồi đây.

nhưng mà sự thật thuờng không được như người ta mong muốn, chính họ là người sơ suất đi quá giới hạn, bây giờ phải gánh chịu hậu quả mình gây ra thì cũng phải chịu thôi.

chương hạo là người sau khi đã hạ quyết tâm liền bắt tay vào làm, đương nhiên cũng không tốn thời gian để đắn đo suy nghĩ, mà sung hanbin sau khi cảm động vì sự dũng cảm của chương hạo mới nghĩ tới việc người ngồi trước mặt mình đây phải trả giá bằng sự nỗ lực vất vả đến mức nào, hối hận và đau lòng kiềm không nổi trào ra từ trong ánh mắt. nếu không phải đúng lúc này bác sĩ lên tiếng nhắc nhở dặn dò những điều phải chú ý, lúc nào nên uống thuốc, hàng ngày có điều gì nên tránh và đủ thứ phức tạp khác, chương hạo ngại phiền vung tay giao hết những thứ này cho sung hanbin, thì chỉ sợ trong chốc lát hắn không lấy lại nổi tinh thần.

sau một tiếng như tra tấn đối với cả ba người, sung hanbin trưng ra khuôn mặt tươi cười quen thuộc tiễn bác sĩ vẫn đang đầy mặt không tin tưởng về, liên tục đảm bảo mình nhất định sẽ cẩn thận nghe theo lời dặn của bác sĩ, đồng thời nếu có vấn đề gì sẽ lập tức báo ngay, lúc này bác sĩ mới miễn cưỡng dẹp bỏ nỗi lo vì hai thằng nhóc này mà mất hết danh dự hành nghề bác sĩ bao năm của mình.

sung hanbin quay người trở lại trên sofa, kéo chương hạo đang mệt mỏi rã rời vì vừa rồi phải nói quá nhiều ôm vào lòng, anh thuận thế rúc vào ngực hắn, vừa định oán giận vài câu mang thai sao lại phiền phức như vậy lại nghe trên đầu mình có tiếng hít mũi như có như không, ngẩng đầu lên nhìn thấy sung hanbin vốn luôn tràn đầy sức sống giờ không giữ nổi gương mặt tươi tỉnh, mệt mỏi nhìn vào cái bụng chưa có dấu hiệu gì của anh im lặng xuất thần, trong ánh mắt là sự bồn chồn khôn nguôi.

trực giác thấy tình hình không ổn chương hạo nín lại lời phàn nàn đã lên đến đầu lưỡi, nhẹ nhàng ngửa về sau dựa đầu lên vai sung hanbin, sau khi xác định hắn đã chú ý đến mình anh mới hùng hồn nói, anh đói rồi.

"hôm nay anh mới ăn chút canh, bây giờ khó chịu quá." thực ra cũng chỉ là cảm giác khó chịu21 như mọi ngày anh chịu nhiều cũng quen rồi, nhưng nói mới nhớ lại vì không ngon miệng mà anh bỏ ăn và lon coca bị đổ lúc trưa, nói khó chịu là cố ý nhưng cảm giác tủi thân là thật.

sung hanbin cũng thật sự bị anh dọa sợ, hoặc nói đúng hơn với tình hình hiện tại của chương hạo anh nói cái gì hắn cũng tin tưởng và đáp ứng không một giây do dự, chương hạo cảm giác được người sau lưng mình mạnh mẽ xốc lại tinh thần định ngồi dậy, sau đó lại như nhớ ra mà thả nhẹ động tác, cẩn thận để chương hạo từ trong lòng mình ngồi sang bên cạnh, đứng lên cầm chăn lông đắp cho anh sau đó hỏi anh ăn gì.

[edited/binhao/abo/mpreg] lovesickNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ