Thấm thoát cũng đã hơn 6 tháng, hầu như ngày nào Anda cũng ra vào đều đặn ở bệnh viện để chăm sóc nàng. Thời gian này thật sự cô cứ như hoàn toàn trở thành người khác vậy. Dần dần tâm lý của cô cũng ổn định hơn sau khi được điều trị. Mỗi ngày Anda đến điều sẽ mua hoa, trái cây rồi đến những món ăn mà Lookkaew thích ăn nhất và ngồi cạnh bên nàng đọc những quyển sách mà nàng thích nhất cho nàng nghe.
Cô còn mang ảnh lần đầu tiên cả hai chụp cùng nhau đặt bên bàn, chợt trong quyển sách mà nàng thích nhất rơi ra một bức ảnh...
Anda nhặt lên trong bức ảnh là một người con gái với chiếc áo sơ mi trắng tinh cùng dáng người cao ráo mảnh khảnh. Anda nhận ra không ai khác chính bản thân là người con gái trong ảnh. Đây là bức ảnh mà lần đầu tiên Lookkaew đã chụp trộm và bị cô phát hiện.
Cô nhìn tấm ảnh rồi nhìn về phía nàng, nhận ra cả hai cũng có một khoảng thời gian rất đẹp, vậy mà tại sao chính tay cô lại phá hủy tất cả mọi thứ như vậy.
Cô ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nắm tay nàng rồi thầm nói:
"Lookkaew...em biết không trong thời gian này chị đã rất ngoan ngoãn, chị đã nghe lời em. À chị cũng đã quay lại làm việc rồi, hiện giờ chị đang làm việc một cách chăm chỉ nhất và quan trọng là...chị đã đi gặp bác sĩ và đang tiến hành điều trị, bác sĩ nói, nếu chị chấp nhận điều trị liệu trình tốt nhất thì chị có thể tiếp tục bên cạnh em rồi."
"Em có vui không?"
"Em hãy mau tỉnh lại... còn phải cùng chị chụp ảnh, cùng chị đi ăn những món chúng ta yêu thích. Chị thật sự rất nhớ em đó...Lookkaew..."- Anda vừa nói vừa kiềm nén cảm xúc, nhưng một thứ nước mắt đã đọng sẵn trên khóe mi cô lúc này.
Anda nắm chặt tay nàng đặt nụ hôn lên tay nàng, có thể hôm nay rất mệt nên cô cũng dần thiếp đi...
Một lát sau, Anda cảm giác như bàn tay mà cô đang nắm chặt có dấu hiệu động nhẹ trong vô thức, cô giật mình, đặt tay nàng lên gò má mình mà gọi.
"Lookkaew..., em tỉnh rồi sao Lookkaew....Lookkaew..."
Anda vẫn chưa tin vào mắt mình, nàng có dấu hiệu tỉnh dậy...đúng là kỳ tích xuất hiện mà. Nước mắt không kiềm chế được mà tuông ra. Cuối cùng tay Lookkaew cũng cử động rồi, cô liền vội chạy ra gọi thật to:
"Bác sĩ ! Bác sĩ !"
Bác sĩ và y tá cũng vào xem tình hình xong báo lại với Anda:
"Bệnh nhân đã có tiến triển tốt rồi nhưng sức khỏe vẫn còn rất yếu. Việc cô ấy phục hồi nhanh hay chậm phụ thuộc hết vào sự chăm sóc của người nhà...Trong thời gian này hãy quan tâm đến cảm xúc của cô ấy và chú ý đừng làm cô ấy quá kích động sẽ ảnh hưởng xấu đến quá trình hồi phục"- Nói xong bác sĩ cùng y tá rời đi.
Anda liền đến bên giường nắm tay nàng và khẽ nói:
"Lookkaew..., em có nghe gì không bác sĩ nói rằng em sẽ mau chóng hồi phục đó. Vậy là chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau rồi, em cũng có thể cùng chị đi chơi nữa. Em biết không, bây giờ chị vui lắm..."
Ngày hôm sau, Anda vẫn như thường lệ vào bệnh viện với Lookkaew. Hôm nay, bệnh tình của cô cũng đã được cải thiện rất tốt.