chương 2

56 0 0
                                    


Nàng ta ngồi xổm xuống cởi trói tay chân ta: "Sớm xin hòa ly thì đã không phải khổ sở như thế này".

Giọng điệu nhẹ nhàng, ta gần như không thể nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của nàng ta.

"Thấy chưa, dù có chuyện gì thì Tống Nhạc vẫn luôn đặt ta lên đầu."

Cho dù nàng ta biết tình hình lúc đó rất là nguy cấp, vẫn gọi chủ soái đi.

"Để chứng minh cho ta thấy điều đó, cô nương thực sự không quan tâm đến sự sống chết của tất cả những binh lính?"

"Ngày mười lăm là ngày độc tính của ngươi phát tác, chúng ta biết ngươi sẽ không chấp nhận ứng chiến."

Ngu Thanh  nói, chúng ta!

Hơi thở của ta ngừng lại, bàng hoàng nhìn nàng ta,  nàng ta dùng từng chữ từng chữ một giết ta.

"Để bảo toàn nhà họ Tống, nhưng Tống tướng quân không thể bị buộc tội phản quốc."

Vì vậy liền để ta gánh nó sao?

Đây mới là ý định ban đầu của Tống Nhạc sao?

Ta còn chưa kịp hết kinh ngạc, Ngu Thanh đã đỡ ta dậy, lấy thiệp mừng từ trong tay áo ra, trịnh trọng đưa cho ta.

"Phải thay đổi cách xưng hô rồi, từ ngày mai trở đi, ta sẽ là tướng quân phu nhân."

Hồn bay phách lạc, ta để nàng ta dẫn ta ra khỏi địa lao.

Những binh sĩ Tống Gia Quân bị giam cùng lúc với ta, lúc này cũng đang đứng ngay ngắn chờ được thả.

Ta mừng vì họ được an toàn, chỉ là ánh mắt họ nhìn ta, như là bị đầu độc.

Các tướng sĩ oán hận ta.

Nếu ta không ra lệnh đầu hàng thì họ đã là liệt sĩ,  gia đình họ sẽ nhận được tiền trợ cấp từ triều đình.

Nhưng bây giờ họ đã trở thành kẻ đào ngũ, bị người dân phỉ nhổ.

Trong thời loạn thế, không ai có thể chấp nhận được mang trên mình tội danh của kẻ phản đồ, việc trở thành anh hùng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Vậy là ta đã bị Tống Nhạc hy sinh.

Lúc đầu, họ lặng lẽ chửi bới, sau đó có người nhổ nước bọt vào ta, nhặt sỏi dưới đất ném vào ta.

Ngu Thanh ghé sát vào tai ta, nói với giọng điệu thương hại: "Bị phu quân lợi dụng, bị binh lính khinh thường, Hàn Thiên Vũ, ngươi thật là thảm."

Vốn dĩ chúng ta có thể rời đi trực tiếp, nhưng nàng ta lại đưa ta đi khắp nơi để gặp những người lính để họ làm nhục ta.

Nàng ta đang trả thù ta vì đã không trực tiếp nhường Tống Nhạc cho nàng ta.

Không muốn bị gây khó dễ, ta mở miệng đáp trả:
"Ngu tiểu thư, dự vào đâu mỉa mai ta? Chú ngươi là người nhận hối  lộ và cắt xén vật tư, còn huynh trưởng ngươi thì ám binh bất động."

Bỏ nhiệm vụ sang một bên, từ lâu ta đã coi mình là một thành viên của thế giới này.

Có thể chết vì nước khi cần thiết, nhưng không thể chết một cách không rõ ràng trong trò chơi quyền lực.

[Zhihu] TƯỚNG QUÂN BẠC TÌNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ