Chương 16: Sẽ không buông ngươi ra lần nữa (Nham Hiểm)

54 4 0
                                    

"Người còn chưa đi xa đâu. Đuổi theo! Bây giờ mà không bắt tận tay day tận trán thì sau này muốn bắt hắn cũng lắm phiền toái. Ta đưa thằng bé xuống núi, quay lại Thanh Hà tìm chỗ nghỉ, chính là chỗ gặp tay lang trung lúc trước ấy, chúng ta tập hợp ở đó."

Dường như thấy được ta do dự, Ngụy Anh lại thúc giục nói: "Đi đi, chậm nữa thì người sẽ chạy mất dạng đấy. Ta sẽ tới mà!"

"Ta sẽ tới!" Nghe được câu hứa hẹn này của Ngụy Anh, cũng không cần nhiều lời nữa. Đi sớm một chút, sớm hội hợp một chút là được.

Hắc tông linh khuyển của Kim Lăng khứu giác nhanh nhạy, không bao lâu liền tìm được chủ nhân của mảnh vạt áo, không ngoài sở liệu, đúng là đương gia Thanh Hà Nhiếp thị gia chủ Nhiếp Hoài Tang.

"Hàm... Hàm Quang quân... Ngươi tới Thanh Hà lúc nào, làm sao cũng không nói với ta một tiếng, ta cho ngươi đón gió tẩy trần nha."

Nhiếp Hoài Tang thoạt nhìn sợ tới mức không nhẹ, miễn cưỡng trưng ra gương mặt tươi cười để hàn huyên.

"Vừa rồi người xuất hiện ở phụ cận ngọn Hành Lộ, là ngươi?"

"Cái... Cái gì? Không không không, tuyệt đối không phải ta... Hàm Quang quân, ta căn bản không biết ngươi đang nói cái gì, cái gì ngọn Hành Lộ..."

Xem ra hắn cũng không tính toán dứt khoát mà thừa nhận. Nhiều lời vô ích, trước đem người mang về.

Giơ tay hạ thuật cấm ngôn cho hắn, lấy Khổn Tiên Sách khống chế hành động của hắn, dưới sự uy áp của ta, Nhiếp Hoài Tang cũng không dám khiến cho người khác chú ý, đành phải phối hợp đi trước. Nếu người đã bắt được, ta liền để hắc tông linh khuyển trở về bên chủ nhân nó.

Ngụy Anh xuống núi sớm hơn ta, hẳn là còn ở cùng một chỗ với Kim Lăng, nhìn thấy linh khuyển trở về, tự nhiên biết ta đã về tới Thanh Hà.

Hoàng hôn đã đến, ở phụ cận tìm một cửa tiệm đem Nhiếp Hoài Tang thu xếp tốt, ta cũng đứng dậy, thi cấm chú cho cửa sổ của gian phòng, ra ngoài chờ Ngụy Anh.

Linh khuyển đã xuất phát hồi lâu, trên đường người qua lại cũng dần dần thưa thớt, nhưng mà trước sau còn chưa nhìn thấy thân ảnh Ngụy Anh.

Thân màu đỏ kia không phải y, y từ trước đến nay linh động khiêu thoát, không đi đường đàng hoàng.

Thân màu đen kia cũng không phải y, y cho tới bây giờ mặt mày luôn mỉm cười, tiêu sái tùy tiện.

Cuối con phố dài, trông về phía xa xa.

Cho đến lúc đèn đuốc thưa thớt, cho đến ban đêm không còn người.

Một dự cảm không may nổi lên trong lòng.

Ngụy Anh... Y có phải hay không... lại bỏ ta mà đi...

Tại thời điểm xuống núi, y vẫn tìm kiếm cơ hội thoát khỏi ta.

Bao nhiêu lần, ban đêm ta không dám ngủ, chỉ vì có thể đem y tùy thời bắt về.

Bao nhiêu lần, y làm đủ chuyện xấu, chỉ vì để cho ta tranh thủ thời gian đuổi y đi.

Vậy mà hôm nay, y rõ ràng đã đáp ứng ta.

[Đồng nhân] [Vong Tiện] Tâm Tình Của Lam Vong Cơ | twilight_wxNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ