Khi cán bộ đưa giấy chứng nhận kết hôn, Hạ Tuấn Lâm vẫn còn đờ đẫn như mất hồn. Cậu không thể tiêu hóa tất cả những chuyện vừa xảy ra, cũng không thể chấp nhận chuyện mình đã là chồng hợp pháp của Nghiêm Hạo Tường.
"Cậu Hạ."
Người bên cạnh lên tiếng nhắc nhở cậu. Giọng nói trầm thấp, gợi cảm của đối phương vọng vào tận tim Hạ Tuấn Lâm, khiến cho đầu cậu như nổ "uỳnh" một tiếng. Hạ Tuấn Lâm lập tức lấy lại tinh thần, nhận tờ đăng ký kết hôn.
Nói cảm ơn với cán bộ xong, Hạ Tuấn Lâm quay đầu, chuyển tầm mắt về phía cà vạt của Nghiêm Hạo Tường.
"À, ừm..."
Hạ Tuấn Lâm không dám nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Hạo Tường. Thậm chí sau khi bất chợt lấy lại tinh thần, cậu bắt đầu dần cảm nhận được khí thế của đối phương, lại hoảng loạn tới mức quên mất mình vừa định nói gì. Ấp úng một lúc, cậu đành cố gắng tiếp lời: "Tiếp theo, chúng ta... nên làm gì?"
Nói đúng ra, hôm nay mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt nhau. Lần đầu tiên là vào một tháng trước, ở một quán bar. Hôm đó, vì tâm trạng không tốt nên Hạ Tuấn Lâm đã lên bar uống rượu. Có lẽ do uống quá nhiều, ký ức sau đó của cậu trở nên rất mơ hồ.
Hình như cậu đã gặp được một người đàn ông ưa nhìn. Sau đó, chẳng biết vì lí do gì, hai người cùng đi khách sạn. Rồi tiếp nữa, hai người cứ thế mơ hồ lăn thẳng lên giường.
Sáng ngày kế tiếp, khi Hạ Tuấn Lâm thức dậy, người đàn ông kia đã biến mất, chỉ để lại mình cậu với tấm thân đầy dấu vết và một đống đồ linh tinh. Lúc ấy, cậu đã phát hoảng cả lên. Đúng là khi đi bar, cậu có ôm suy nghĩ bất ngờ gặp trai đẹp, nhưng ai có thể tưởng tượng được nguyện vọng ấy đã thực sự trở thành sự thật rồi.
Lần đầu tiên của cậu cứ thế bị lấy đi trong mơ màng vậy đó. Đối phương còn là một người đàn ông cậu không thể hình dung ra.
Rốt cuộc hôm qua cậu đã làm gì?
Hạ Tuấn Lâm cứ ngồi ngẩn trên giường lớn trong khách sạn như thế suốt một tiếng đồng hồ. Cũng dùng nguyên một tiếng đồng hồ này để bấm bụng tự trấn an mình, cuối cùng cậu mới thành công khiến bản thân yên lòng đôi chút.
Chuyện có gì to tát đâu. Cậu đã 26 tuổi rồi, lần đầu tiên không còn thì cứ không còn thôi. Có sao đâu chứ. Tuy không nhớ nổi mặt của đối phương, nhưng trong ấn tượng của cậu, người đàn ông kia chính là một anh giai siêu đẹp trai đấy. Hơn nữa...
Ngày hôm qua, hình như, hình như, cậu cũng... vô cùng, thoải mái.
Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Cậu vốn đi bar để mua say tìm đàn ông, giờ chẳng phải là vạn sự như ý à. Ok. Ok.
Hạ Tuấn Lâm còn phải đi làm, nên sau khi tự làm công tác tư tưởng cho bản thân xong, cậu liền thu xếp một chút rồi rời khỏi khách sạn. Người đàn ông kia đã thanh toán tiền phòng, cũng thanh toán luôn những khoản phụ phí cần trả khác. Hạ Tuấn Lâm đứng trước bàn tiếp tân một lát, chờ nhân viên lễ tân báo người đi kiểm tra phòng. Vài phút sau, đối phương nói cậu có thể rời đi.
Hạ Tuấn Lâm lịch sự nói: "Cảm ơn."
Nói xong, cậu vốn định xoay người bước đi, nhưng chẳng hiểu tại sao lại bỗng dưng mở miệng hỏi: "Làm phiền, có thể cho tôi biết tên của người ở cùng phòng với tôi tối qua không?"
Hạ Tuấn Lâm nhớ rõ, lúc ấy, vẻ mặt của cô lễ tân phải nói là vô cùng kinh ngạc. Nhưng không đến một giây sau, cô đã thu lại cảm xúc trên gương mặt, có lẽ đã hiểu ra được điều gì.
"Vị khách đó tên..."
Hạ Tuấn Lâm đột ngột cắt lời: "À thôi, không cần, cảm ơn." Duyên bèo nước mà thôi, người khác không thèm để ý, vậy cậu còn lăn tăn cái gì.
Nhưng Hạ Tuấn Lâm không thể ngờ, một tháng sau, "duyên bèo nước" lại xuất hiện trong phòng làm việc của cậu.
Hạ Tuấn Lâm là một designer. Tốt nghiệp Đại học xong, cậu tự mở một văn phòng, giờ đã là ông chủ của hai nhân viên dưới cấp. Cậu làm ăn nhỏ, chuyên thiết kế áp phích, bìa sách, logo, catalogue,... có văn phòng nằm trên con phố không gần trung tâm lắm.
Đúng vào ngày hôm nay...
Mười giờ sáng, ông chủ Hạ Tuấn Lâm đi làm trễ như thường lệ. Vừa tới chỗ làm, cậu đã trông thấy một chiếc xe đỗ ngay ở cửa văn phòng. Chiếc xe đỗ quá khéo, nằm ngay ngắn trước cửa phòng làm việc của Hạ Tuấn Lâm nên cậu liền nghĩ có thể là khách hàng tới tìm mình.
Đang cầm một ổ bánh mì trên tay, Hạ Tuấn Lâm không ăn nữa mà gói kỹ nó lại, nhét vào góc bàn cạnh đó. Cậu rút tờ khăn giấy lau lau tay, sau đó mở cửa kính ra, chuẩn bị chào đón khách hàng. Nhưng vị khách này không xuống xe ngay lập tức mà chờ tài xế của mình xuống trước, đi vòng ra phía sau xe rồi mở cửa cho. Chờ khi cửa xe được mở, anh ta mới đưa một cái chân dài ra, để lộ mắt cá chân và chiếc giày da bóng lộn. Phải nói là phong cách hết sức, hết sức ngầu.
Cái thể loại phim thần tượng gì đây?
Miếng bánh mì còn chưa kịp nuốt suýt nữa nghẹn cứng giữa cổ họng Hạ Tuấn Lâm.
Sau đó, nam chính phim thần tượng kia liền xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Tuấn Lâm là, quào, quả nhiên là nam chính, thật đẹp trai. Suy nghĩ thứ hai chính là, má ơi, có đơn hàng ngon ăn rồi!
Người đàn ông xuống xe rất nhanh, đi tới trước mặt Hạ Tuấn Lâm cũng rất nhanh, gật đầu với cậu, cười nói: "Cậu Hạ, xin chào."
Hạ Tuấn Lâm lộ ra nụ cười tiêu chuẩn khi tiếp đãi khách hàng: "Chào ngài."
Cùng lúc đó, cậu cũng vươn tay phải ra, nhưng hình như người đàn ông kia không có ý định bắt tay với cậu. Đối phương nhíu mày, ánh mắt liếc xuống dưới, chưa nhìn đến bàn tay Hạ Tuấn Lâm đã lập tức thu lại ánh mắt. Thấy thế, Hạ Tuấn Lâm đành phải cười trừ, rút tay mình về.
Cậu lên tiếng hỏi: "Quý khách, ngài muốn làm gì ạ?"
Vị khách đảo mắt nhìn quanh văn phòng như đang tìm một cái gì đó, cuối cùng mới nói: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."
Chỗ được chọn chính là văn phòng của Hạ Tuấn Lâm, một căn phòng rộng khoảng hai chục mét vuông, có một bàn làm việc, một bàn trà và một cái sô pha. Khi mời vị khách kia vào phòng, Hạ Tuấn Lâm có thể cảm nhận được ánh mắt đầy mờ ám bắn tới từ phía hai nhân viên của cậu. Hạ Tuấn Lâm lườm một cái coi như cảnh cáo, bảo bọn họ đừng có nghĩ nhiều, chăm chỉ làm việc đi và hãy biết nhắm mắt đúng nơi đúng lúc.
Vị khách này rất cao. Hạ Tuấn Lâm cao 1m78, nhưng đứng ở bên cạnh anh ta lại có vẻ thấp hơn nhiều, có lẽ anh ta cũng phải cao trên 1m85. Trong văn phòng của Hạ Tuấn Lâm còn một đống bản thảo làm vội đêm qua chưa kịp dọn, trên bàn trà cũng rơi rụng rất nhiều giấy A4 trắng. Đến khi vị khách kia ngồi xuống, Hạ Tuấn Lâm mới nhận ra một điều: người đàn ông mặc tây trang đen, cà vạt màu xanh thẫm, áo mũ chỉnh tề này hoàn toàn không hợp với sự bừa bộn trong phòng làm việc của cậu. Tương tự, vóc người cao lớn của anh ta cũng làm văn phòng của Hạ Tuấn Lâm như nhỏ đi rất nhiều.
Hạ Tuấn Lâm vội vàng thu dọn giấy tờ trên bàn. Trong quá trình đó, vị khách kia không nói lấy một lời khiến cậu cảm thấy hơi căng thẳng. Tuy nhiên, ngoài căng thẳng ra, cậu còn vui sướng nữa.
Đây là đơn hàng lớn! Nhất định là đơn hàng lớn!
Hạ Tuấn Lâm ném các thứ lên bàn làm việc của mình, đứng ở bên cạnh hỏi: "Quý khách, ngài họ gì?"
Đối phương trực tiếp báo tên: "Nghiêm Hạo Tường."
Hạ Tuấn Lâm "À" một tiếng, lại "A" thêm tiếng nữa: "Ngài Nghiêm, xin chào."
Ánh mắt Ngài Nghiêm tỏ vẻ vô cùng khó chịu, còn thoáng lườm Hạ Tuấn Lâm một cái. Hạ Tuấn Lâm không rõ đối phương có ý gì, chỉ biết chuyển rời tầm mắt, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng. Không biết Ngài Nghiêm muốn ngồi đây bao lâu nên cậu đun rất nhiều nước, trong lúc chờ đợi, cậu bèn rót cho đối phương một cốc nước nguội trước.
Cuối cùng, một lúc sau, Ngài Nghiêm rốt cuộc cũng bằng lòng mở miệng nói chuyện với Hạ Tuấn Lâm: "Ngồi đi."
Đây là câu nói đầu tiên của Nghiêm Hạo Tường, có vẻ không đúng hoàn cảnh cho lắm. Hạ Tuấn Lâm bỗng trở thành bên làm khách, nghe được lời ấy thì vâng vâng dạ dạ rồi ngồi xuống.
"Cậu Hạ, còn nhớ tôi không?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.
Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn mù mờ.
Anh là ai?
Nhưng làm ông chủ, đương nhiên cậu không thể nói năng như vậy. Vì thế, cậu vừa âm thầm tìm kiếm hình ảnh của vị khách này trong đầu, vừa cười khan một tiếng: "A ha ha ha, rồi rồi, hôm nay Ngài Nghiêm tới là muốn làm gì ạ?"
Ngài Nghiêm trực tiếp xem nhẹ câu hỏi phía sau của cậu, giọng điệu chẳng mấy vui vẻ: "Rồi cái gì, có phải cậu đã quên mất tôi không?"
Hạ Tuấn Lâm xoắn, đành phải gián tiếp thừa nhận: "Liệu ngài có nhận lầm người không?"
Hạ Tuấn Lâm đảm bảo, cậu thật sự chưa từng gặp Ngài Nghiêm. Người đàn ông siêu đẹp trai như thế, nếu từng tiếp xúc, sao cậu có thể quên được chứ!
Nhưng Ngài Nghiêm lại lên tiếng nhắc nhở: "Ngày 4 tháng 10, khách sạn Neville."
Lập tức, nụ cười tiêu chuẩn trên môi Hạ Tuấn Lâm đông cứng lại. Ngay sau đó, môi cậu cũng tái nhợt.
"Cái, cái gì, anh, tôi, ể?"
Đây là, cái loại tình huống gì?
Ngày 4 tháng 10, chẳng phải là...Cho nên thế này là?
Đối tượng tình một đêm tìm tới cửa?
Anh ta muốn làm gì?
Dù sao chắc chắn là không phải tới tìm cậu để đặt đơn thiết kế.
Hạ Tuấn Lâm cười gượng: "Ha ha, là anh à."
Cậu tiếp tục suy đoán.
Có di chứng hả?
Chắc không đến mức ấy đâu.
Ngày đó, sau khi kết thúc, Hạ Tuấn Lâm đã cố tình chạy tới bệnh viện kiểm tra tất cả các hạng mục, cậu không có vấn đề gì hết.
À, vẫn có một chút.
Cậu chảy máu. Mà lúc kể về trải nghiệm này cũng thật xấu hổ, bác sỹ nghe xong nghiêm túc nói với cậu, sắp tới không được sinh hoạt tình dục nữa, bảo cậu phải kiềm chế bản thân một chút.
Giờ phút này, Hạ Tuấn Lâm đang vô cùng sợ hãi. Cậu không biết Ngài Nghiêm tới tìm mình để làm gì. Căn cứ vào tình hình sau ngày hôm đó, đáng lẽ phải là đường ai nấy đi, vạn dặm giang hồ không gặp lại mới đúng chứ. Cho nên là...
Rơi tiền?
Để quên thẻ căn cước?
Lại muốn thêm một lần?
Ấm siêu tốc đặt trên bàn trà đột nhiên reo lên òng ọc òng ọc. Văn phòng yên tĩnh quá mức, âm thanh kia lại hết sức rõ ràng, ánh mắt hai người đều bị nó hấp dẫn. Phỏng đoán của Hạ Tuấn Lâm cũng tạm dừng lại một chút. Vài giây sau, ấm đun tự ngắt điện, tiếng nước sôi reo không còn nữa, mà Ngài Nghiêm đang ngồi đối diện Hạ Tuấn Lâm lại đột ngột chuyển động.
Hạ Tuấn Lâm hệt như chim sợ cành cong, giờ Ngài Nghiêm làm gì cũng khiến cậu vô cùng sợ hãi. Kết quả, Ngài Nghiêm lại mở một cặp tài liệu mang theo từ trước, sau đó lấy những thứ cất ở bên trong ra.
Thẻ căn cước.
Thẻ ngân hàng.
Hộ chiếu.
Giấy phép lái xe.
Các loại giấy chứng nhận linh tinh này nọ.
...
Mấy thứ kia được đặt ngay ngắn trên mặt bàn trà.
Hạ Tuấn Lâm không nhịn được hỏi: "Ngài Nghiêm, đây là?"
Ngài Nghiêm không đáp mà hỏi lại: "Năm nay cậu Hạ có ý định kết hôn không?"
Hạ Tuấn Lâm nghĩ nghĩ, gật đầu: "Người nhà cũng đang thúc giục, nếu gặp được đối tượng thích hợp, tôi sẽ kết hôn." Nói xong, Hạ Tuấn Lâm liền gãi đầu. Cậu thực sự không hiểu hướng phát triển của tình hình hiện tại. Nhưng rất nhanh sau đó, Ngài Nghiêm đã tiết lộ cho cậu biết.
Ngài Nghiêm nói: "Cậu có hứng thú kết hôn với tôi không?"
Hạ Tuấn Lâm chậm rãi "Hả?" một tiếng."Tôi suy nghĩ tròn một tháng, vẫn cảm thấy rằng mình quá vô trách nhiệm. Ngày đó chưa nói gì đã rời đi là do tôi không tốt. Sau nữa, tôi đã tìm hiểu về cậu, cảm thấy cậu rất được. Vừa vặn năm nay tôi có kế hoạch kết hôn, nếu cậu Hạ cũng vậy, có thể cân nhắc chuyện xây dựng gia đình với tôi một chút."
Hạ Tuấn Lâm đần cả mặt: "Hảảả???"
Cái đơn hàng này cũng quá lớn rồi!
Hạ Tuấn Lâm nhìn đống đồ đặt ngay ngắn trên mặt bàn... Giọng điệu của ngài Nghiêm đây cũng rất chân thành... Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Hạ Tuấn Lâm khó có thể tiêu hóa được chuyện này: "Không phải, ngài Nghiêm, là như này, à thì, thực ra ngày hôm đó, tôi không nhớ rõ lắm đâu, cho nên," Hạ Tuấn Lâm cẩn thận quan sát Nghiêm Hạo Tường: "Sao tôi có thể xác định người hôm ấy chính là anh?"
Câu hỏi đặt ra quá vô liêm sỉ, Hạ Tuấn Lâm thật sợ Nghiêm Hạo Tường sẽ hất ấm nước vừa đun sôi ở gần đó lên mặt mình. Nhưng Nghiêm Hạo Tường không làm thế. Hạ Tuấn Lâm nghĩ, gia giáo và nề nếp của đối phương hẳn cũng không cho phép đối phương làm vậy.
Quả nhiên, Ngài Nghiêm chỉ mỉm cười. Sau đó, anh nhẹ nhàng nói: "Ở bắp đùi trong của cậu có một vết sẹo, không nhỏ, nhìn giống một con ốc sên."
Đầu Hạ Tuấn Lâm nổ "uỳnh" một tiếng, mặt đỏ tai hồng ngay tại trận.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tường Lâm] BẤT CẨN KẾT HÔN VỚI GIẤM TINH RỒI
FanfictionEditor: Mimi, DLinh Jamais La nuit Truyện chỉ mang tính chất giải trí KHÔNG ÁP DỤNG LÊN NGƯỜI THẬT Chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả!