Cậu cầm trên tay khẩu súng lục đưa lên đầu ,muốn nổ súng chấm dứt cái cuộc sống đầy khổ cực này nhưng lý chí đã lôi cậu về hiện thực, chẳng phải cậu vẫn còn một người cần cậu sao !chẳng phải luôn có một kẻ luôn tìm kiếm cậu sao ! Một phút tham lam cậu muốn đi tìm người đó .Cậu bất giác gọi tên kẻ đó trong tiềm thức .
"Hoắc Hạ Thành !"
Nhưng rồi cậu chỉ khoáng nhắm mắt lại lượt bỏ cái suy nghĩ đó.Cậu năm xuống cuộn mình trên chiếc ghế sofa ,đôi mắt mệt mỏi nặng nề khép mi lại .Trong tâm trí cậu giờ đây chỉ còn lại là một đống tàn dư bẩn thỉu chưa kịp đào thải bằng thời gian .Ký ức về năm biến cố đến với gia đình cậu và năm cậu bị tên bệnh hoạn Hoắc Hạ Thành giam cầm tròn chỉnh 1 năm trời đối với cậu nó chẳng khác nào một cơn ác mộng. Câu từng muốn thoát khỏi nó bằng chính cây súng trên tay.
Nhưng vẫn là cậu không có gan to đến vậy, cậu chỉ có thể sống cùng nó hết năm này qua tháng nọ. Hằng đêm chỉ cần cậu nhắm mắt là lại nhớ đến khung cảnh đêm đó cậu mất đi gia đình và cái tháng ngày cậu bị giam cầm.Bây giờ cậu thật sự rất mệt ,cậu ở trong phòng khách vỏn vẹn chỉ 10 méc vuông nhưng chẳng khác nào một không gian rộng lớn bao lấy cậu ,cái cảm giác cô độc đến ngột ngạt như vậy cậu đã nếm trải nó hết 5 năm rồi...cậu vốn căn bản không muốn nếm thêm một chút nào cả.
Nhưng quả thật là ông trời đang cố trêu ngươi cậu. Năm năm trốn được hắn câu tưởng trừng mãi mãi sẽ không bao giờ gặp lại nữa nhưng có lẽ ông trời nào chịu để cậu yên ,câu vừa chuyển đến Thương Hải sông cùng em gái và mẹ ở đây thì lại nghe tin em gái bị người ta xàm sỡ rồi nhảy sống Hoàng Phố kết thúc sinh mạng, mẹ cũng vì vậy mà lên cơn tim rồi đi cùng em gái .Để rồi chỉ còn cậu bị bỏ rơi một mình cô độc chống chọi với cái thế giới đầy tội lỗi này ,rồi lại bị đám người tay sai của tên Hoắc Hạ Thành đuổi cùng giết tận.Nhất quyết phải bắt cậu quay về bên cạnh hắn.
........................................
Bàn thờ mẹ và em gái trước mắt cậu ,hôm nay vốn là ngày tan của mẹ nhưng cậu lại chẳng dám nhìn vào di ảnh để thấp nén nhan...xác của em gái cậu mãi tới giờ vẫn chưa tìm được cậu ngày ngày đều trong chờ vào cái điện thoại chỉ mong có một cuộc gọi để cậu nhận xác ,để cậu nhìn xác em gái cậu lần cuối rồi cũng sẽ cùng em ấy theo mẹ...nhưng mãi đã 4 ngày rồi .Xác không thấy cậu cũng ngày ngày chìm đắm trong nổi đau đớn tột cùng.Rồi một suy nghĩ một mưu kế lóe lên trong đầu,cậu vội khoác áo ngoài ,mình mặt một bộ đồ mỏng manh ,đi ra lộ lớn bắt một chiếc xe taxi chở cậu tới trước ngôi nhà năm xưa...
Ngôi nhà vẫn mở cửa ,đèn vẫn sáng một hàng dài vệ sĩ né sang một bên cho cậu đi vào ,cậu vừa bước chân vào thì đập vào mắt cậu là một người đàn ông tầm 30 tuổi nhưng gương mặt lại dường như chỉ mới 25 ,gương mặt quen thuộc đó làm cậu nhớ lại cái gương mặt năm ấy ,cậu thoáng rùng mình một cái.Hoắc Hạ Thành nhìn cậu gương mặt lạnh lùng toát ra một câu
" Về rồi..! trốn năm năm cuối cùng cũng chịu quay về rồi !" - gương mặt hắn cau có nhìn cậu một hồi rồi cũng giãn ra ,tuy một câu nói tưởng chừng bình thường nhưng đối với cậu chẳng khác nào một câu đe dọa cảnh cáo.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cấm Cố [Drop]
De TodoCấm cố : giam cầm Một chút tình cảm chiếm hữu cực đoan của Hoắc Hạ Thành chính là con dao vô hình đâm chết Trương Hồi Ninh .Để rồi khi biết ra lỗi sai...thì tất cả đã ko còn...người hắn yêu cũng đã rời khỏi thế gian này rồi...kể cả trò cốt cũng rãi...