Bán ký ức

35 8 0
                                    

Ở một thế giới vào năm XXXX, nơi con người được bán kí ức như một dạng buôn phế liệu để làm nguyên vật liệu sản xuất công nghiệp.
(Dựa theo truyện ngắn "Cửa tiệm mua trái tim, ký ức, và giấc mơ" của Hiền Trang)
____

"Hiếm ai đến bán kí ức mà cười như cậu cả. Cậu kì lạ hệt như tóc mái cậu vậy."

Shoko nhìn cậu con trai trước mặt. Cậu ấy đang nở một nụ cuời với cô, một nụ cười xã giao điển hình của những cuộc xã giao điển hình trong cuộc sống. Tóc cậu để dài, và không khó để nhận ra dưới mắt cậu có đôi quầng thâm. Và nụ cười xã giao kia không giấu nổi vẻ tiều tụy bắt nguồn từ bên trong cậu. Shoko không ngạc nhiên. Những người đến cửa hàng để bán kí ức hầu như không có ai có thể gọi là mạnh khoẻ. Hoặc thể chất, hoặc tinh thần, hoặc cả hai. Và có vẻ cậu trai trước mắt cô đây phần tinh thần chiếm hơn cả. Cô đồ rằng mái tóc cậu để dài như vậy là do cậu chẳng thiết buộc lên. Nếu cậu buộc lên thì nhìn cũng ra gì đấy. Nhưng mà cậu không buộc, hay không muốn buộc lên nữa. Shoko chẳng biết. Cơ mà tiếc thật đấy nhỉ.

"Tên cậu là gì?"

"Geto Suguru."

Shoko hí hoáy ghi. Cô không ngẩng mặt lên.

"Đã đến đây thì ai cũng mệt mỏi cả. Bỏ mấy cái thứ xã giao cậu hay thể hiện bên ngoài kia đi. Ở đây không cần thiết. Chỉ có mua và bán thôi. Cậu muốn bán bao nhiêu lượng kí ức?"

"Ba năm."

Lần này thì Shoko ngẩng lên. Đúng là Geto không cười nữa. Cái vẻ mệt mỏi càng hiện rõ.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi vừa sinh nhật tuổi 18 vài tháng trước."

"Sinh vào đầu năm à? Tôi hơn cậu một tuổi nhưng theo lí mà nói thì hơn có vài tháng vì tôi sinh cuối năm. Còn trẻ thế mà đã bán đi ba năm kí ức, cuộc đời này đã làm cái quái gì với cậu thế?"

Geto cười thay cho câu trả lời. Nhưng không phải nụ cười xã giao. Shoko nghe thấy tiếng thở hắt rất mỏng.

"Cậu chắc là muốn bán chứ? Cậu cũng mới qua cái độ tuổi được phép bán vài tháng thôi."

"Tôi chắc."

"Vậy theo tôi."

Shoko lách mình qua đống thùng các tông, đi thẳng về phía sau. Cô dẫn Geto vào một phòng kín không cửa sổ. Chỉ có máy móc, rây rợ, một cái màn hình bé tí được lắp ngay ngắn trên tường và một cái ô cửa thông hơi còn bé hơn cả thế. Cô chỉ vào cái giường nằm dưới cái máy nom như máy chụp cắt lớp.

"Nằm xuống đó đi. Tôi sẽ tiến hành lấy kí ức của cậu. Nhanh thôi. Đấy là trường hợp cậu vẫn còn muốn bán."

Geto đi thẳng đến chiếc giường không chút do dự.

Shoko tiêm vào ven tay cậu một thứ nước lỏng màu xanh. Geto nhìn thứ chất lỏng ấy, gần như không chớp mắt.

"Nhìn lạ hả? Không phải thuốc độc đâu. Cũng không phải thuốc mê. Thứ thuốc này sẽ giúp tôi lấy kí ức của cậu ra."

"Thực ra tôi không lo vấn đề ấy."

"Vậy ánh nhìn đó là sao?"

"Nó khiến tôi nhớ đến...Thôi bỏ đi. Không có gì. Không phải tôi định bỏ cuộc giao dịch này đâu. Xin lỗi đã làm gián đoạn cậu."

3G/Gego/GogeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ