Chap 2: Lời đồn xấu

168 19 4
                                    

Dogday khi biết cậu bạn giúp mình là hàng xóm ngay bên cạnh nhà mình, cậu rất vui vẻ mà chạy qua muốn chào hỏi nhưng anh đã đi vào và đóng cửa lại khiến cậu có chút hụt hẫng mà buồn bã đi vào nhà mình.

Cậu vừa đặt cặp và ngồi xuống ghế thì có cuộc điện thoại gọi đến
Dogday: "Alo, là mẹ hả"

Mẹ: "Thế nào, chuyển đến nơi khác sống có ổn không con"

Là mẹ cậu gọi đến, có vẻ cô khá lo cho cậu con trai mình khi mà cậu mới chuyển đến nơi ở mới. Sau đó cậu cũng kể về ngôi nhà của mình, trường mới và rất nhiều chuyện khác nữa.
Bỗng cậu có chút lúng túng.

Dogday: "Ờm...mẹ ơi...có chuyện này con nói mẹ đừng giận nhé..."
Mẹ: "Nói đi con mẹ xem chuyện gì, mẹ không giận đâu"
Dogday: "Thật ra thì...hôm con đến thì...có chút lơ đễnh mà suýt nữa bị xe tông hì hì"
Sau khi nghe xong cậu bị mẹ cho một tràng chửi, mẹ cậu chửi như bắn rap nghe mà muốn thủng cả màng nhĩ.

Sau khi chửi một hồi thì mẹ cậu cũng đã xuôi cơn giận rồi hỏi xem sau đó có chuyện gì. Cậu cũng kể là có một cậu bạn đã giúp đỡ cậu, cậu ấy học cùng lớp và còn là hàng xóm ngay bên nhà cậu nữa. Mẹ cậu dặn cậu nhớ giúp lại người ta sau đó cũng cúp máy vì lại bận công việc

Buổi tối.
Cậu chuẩn bị hết sách vở và đồ dùng, quần áo, tất cả mọi thứ một cách cẩn thận, cậu lấy điện thoại hẹn giờ rồi để lên đầu giường, cậu còn mua thêm cả một chiếc đồng hồ để đánh thức cậu dậy vì sợ ngủ quên tiếp. Sau khi chuẩn bị hoàn tất cậu mới an tâm mà lên giường đi ngủ, cậu nghĩ đến ngày đi học đầu tiên tại trường mới thì có chút háo hức

Sáng hôm sau.
Cậu dậy rất sớm để chuẩn bị đồ, cậu đi tắm sau đó xuống ăn rồi đi lên trên trường.

Đã đến giờ vào lớp rồi mà cậu vẫn chưa thấy cậu bạn kia đâu thì đột nhiên cửa lớp mở ra. Cậu thấy anh từ từ bước vào lớp với khuôn mặt vẫn còn đang ngái ngủ mà từ từ bước vào. Cậu quay sang chào anh nhưng anh chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi lại về chiếc bàn của mình mà gục xuống ngủ tiếp.

Craffycorn từ bàn trên quay xuống hỏi xem cậu có quen hắn không mà chào hắn như vậy, cậu cũng bảo là chỉ gặp vài lần. Thấy thế thì cô có bảo là cậu không nên tiếp xúc nhiều với anh

Cô kể với cậu anh tên là Catnap,hồi cấp 2 cô học cùng lớp với anh, anh là một người trầm tính, anh không tiếp xúc hay nói chuyện với bất cứ ai, lúc nào cũng gục xuống bàn ngủ và thỉnh thoảng ngồi dậy chép bài một tý sau đó lại gục xuống mà ngủ tiếp. Có lần cô thấy anh đánh nhau với đứa con trai lớp bên, hình như cả hai có xích mích gì đó với nhau. Sau khi đánh một hồi, mặt mũi tên đó dính đầy máu và tay anh dính đầy máu, xung quanh tụ tập rất nhiều người bàn tán. Lúc đó anh liếc tất cả một cái, đôi mắt sắc lạnh khiến mọi người lạnh sống lưng, hoảng sợ mà không dám lại gần anh nữa. Từ đó không có ai dám bén mảng đến chỗ anh hay chọc đến anh nữa. Cô còn bảo là anh còn có rất nhiều lời đồn xấu không đếm xuể.

Cô kể xong thì Dogday thấy rất hoang mang, cậu không nghĩ anh lại là một người như vậy, chắc chắn phải có chuyện gì đó nên anh mới như thế. Cậu tin lời kể của Craffycorn nhưng không tin việc anh là người xấu.

Phải chăng cậu cũng thích tớ ? Sun and MoonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ