End.

283 30 2
                                    

09.

Chuyến đi vẫn không thể tiếp tục, hai người ôm nhau trong góc tối, dính chặt lấy nhau, hôn không ngừng nghỉ thì điện thoại của Lưu Diệu Văn reo lên.

"Ưm... Văn ca, điện thoại..." Chu Chí Hâm lui ra khỏi đôi môi nóng bỏng của anh một chút để thở, lại bị anh hung hăng hôn tiếp, "Bỏ đi."

Tiếng chuông vẫn vang lên dai dẳng, Chu Chí Hâm nhắm mắt ngửa đầu đón nhận nụ hôn của Lưu Diệu Văn, tay mò vào túi anh, lôi điện thoại ra, bấm nút nghe và đưa lên tai anh.

Cắn nhẹ đầu lưỡi Chu Chí Hâm như trừng phạt, Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ nhận điện thoại, nhíu mày càng chặt, "Tôi đã nói là hai ngày nay không làm việc, có chuyện gì cũng đừng gọi điện cho tôi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Chí Hâm trước mặt vẫn còn đỏ bừng, dựa vào ngực anh thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng vô cùng hấp dẫn. Lưu Diệu Văn đưa ngón tay cái vuốt ve môi cậu, lại cười rồi cúi đầu hôn thêm một lần nữa.

Trong không gian yên tĩnh, âm thanh phát ra từ loa vang vọng mơ hồ. Chu Chí Hâm đứng thẳng người, cầm lấy điện thoại, nghe thấy người quản lý nói rằng một đạo diễn nổi tiếng muốn Lưu Diệu Văn đi thử vai, đây là một cơ hội hiếm có.

"Em biết rồi chị, bọn em sẽ xuống ga tiếp theo và quay về." Chu Chí Hâm ngoan ngoãn trả lời.

"Hả, tiểu Chu à, tốt lắm, cảm ơn em nhé, em ngoan nhất, Lưu Diệu Văn thằng nhóc đó hư hỏng lắm." Người quản lý nghe thấy giọng cậu bỗng khựng lại, sau đó lại vui vẻ nói.

"Không về." Lưu Diệu Văn giật lấy điện thoại, tắt máy, ôm Chu Chí Hâm vào lòng, "Anh đã hứa với em rồi, lần này nhất định phải đi xem biển."

"Văn ca, lần sau đi cũng được, em cũng rất thích đạo diễn đó, anh có thể đóng phim của ông ấy em vui lắm." Chu Chí Hâm xoa xoa mái tóc đang vùi vào hõm cổ mình, hôn lên má anh một cái, "Em thật ra không nhất thiết phải đi xem biển, em chỉ muốn ở cạnh anh thôi."

"Em càng như vậy anh càng không thoải mái, ngoan, anh không muốn em cứ lùi bước và chịu đựng, anh thà em nổi giận với anh, làm nũng mè nheo anh."

"Tối nay em làm loạn chưa đủ sao?" Chu Chí Hâm cong môi nhìn anh, "Xem kìa, dọa Văn ca của chúng ta khóc rồi."

"Em còn dám nói," Lưu Diệu Văn cũng cười, "Sau này không được nói lời chia tay nữa, em nói nữa anh sẽ khóc."

"Không nói nữa, sẽ không nói nữa." Chu Chí Hâm nhìn vào mắt anh một cách nghiêm túc. "Em đột nhiên cảm thấy, hình như chị quản lí không ghét em đến thế."

"Chị ấy vẫn luôn thích em mà, trước đây còn hay nói không biết em nhìn trúng anh ở điểm nào." Lưu Diệu Văn tức giận tố cáo, "Cho nên bảo bối, đừng nghĩ mình là người ngoài, mọi người trong studio anh đều biết em là bà chủ, mỗi lần anh gọi video với em bọn họ đều thò cổ ra ngoài màn hình nhìn, con mắt sắp rớt ra ngoài."

Chu Chí Hâm buồn cười, treo lên người Lưu Diệu Văn: "Bọn họ nói gì về em thế?"

"Họ bảo em đẹp trai, không làm minh tinh thì phí, quản lí của anh còn muốn ký hợp đồng với em, anh không chịu đâu, em là vợ anh, chỉ thuộc về một mình anh, ai cũng đừng hòng nhìn em thêm một lần nào nữa."

[ Trans | Wenzhu ] Tận Cùng Của Biển Là Chu Chí HâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ