Nhất Mạn Yên nhấc tà váy dài màu xám xịt băng nhanh qua đường mòn ven sông nhanh chân trở về khi chiều tà ánh cam rán đỏ một khoảng trời cao và rộng, mán cỏ trắng tinh thơm lừng bám víu gót giày sờn cũ rách bươn vải ngoài của nàng. Khi cái chiều muộn u sầu lan tràn san phủ khoảng trời, chẳng biết những làn gió ẩm thấp kéo đến từ đâu nhưng những lạnh lùng tê rần thẩm thấu đến rùng mình.
Tuy vậy Nhất Mạn Yên nào đâu có dáng vẻ uể oải mà sải chân nhanh chóng nhìn thấy trong tầm mắt ngôi miếu sụp sệ không chắn nổi một lọn gió quen thuộc. Một nơi để đặt tấm lưng trầy xước nặng nề xuống, tuy vậy mùi thối thoang thoảng không yên phận cứ hòa lẫn vào tận đáy mũi mỗi đêm đông này.
"Yên tỷ.." Tiểu Mẫn gọi lớn đôi mắt to tròn chạy đến ôm lấy chân Nhất Mạn Yên.
"Đây rồi, hôm nay Mẫn Mẫn có ngoan không nào?" Nhất Mạn Yên véo cái má mềm mại nuông chìu bế lên tay rồi đi vào trong.
"Có ạ." Nói rồi quay đoạn nhìn A Mao tròn mắt ý muốn hắn làm chứng cho lời nói của mình.
A Mao lại kiệm lời gật đầu thật mạnh, chạy đến đón lấy bọc thức ăn thơm lừng Nhất Mạn Yên đưa đến, Tiểu Mẫn bị chiếc bụng đói làm phiền "oa" một tiếng trượt khỏi vòng tay nàng cùng A Mao bày biện thức ăn lên chiếc bàn cũ nhưng sạch sẽ duy nhất trong miếu.
Nhất Mạn Yên nhìn quanh một vòng ngôi miếu nơi đầu tiên xuyên không mở mắt liền nhìn thấy nơi này, tròn lòng cảm khái biết ơn nhưng cũng phần nào chua xót, Nhất Mạn Yên quay người tìm kiếm một ít nến cùng mảnh vải mới mẻ làm mền chuẩn bị chu toàn khi trời đổ mực. Xoay người bước ra cửa khoanh tay dựa vào vách tường tâm tình hơi trầm xuống, phía trong đồng đều phát ra những tiếng vui mừng cùng ngạc nhiên của bọn nhóc.Từng lọn gió tấp đến liên tục lạnh thấu bàn tay thân hình nàng hơi run lên nhẹ nhẹ, nhưng bản thân lại quật cường muốn chôn chân đứng đó bất động đón lấy những cái gió tát vào mặt như muốn che chắn cho ánh nến cháy bừng sau lưng.
Một nơi như này thật sự có thể trụ nổi khi sương tan tuyết rơi được sao!
Nhất Mạn Yên chập lưỡi thầm nghĩ như vậy, từ hiện đại lưu lạc đến thời địa này tiếp nhận một cuộc sống không nhà không cửa, không công việc, không người thân, thậm chí nàng còn không biết bản thân thật sự là ai tại nơi này. Như một cái bẫy để nàng rơi xuống, không chết cũng khồn được an nhàn, Nhất Mạn Yên mân mê tay áo đơn điệu xám xịt mặc dù hơi quê mùa nhưng nguyên vẹn sạch sẽ.
Chỉ là thử thách thôi, chẳng phải nói trong cái rủi có cái may sao!, con người nàng trước nay luôn tích cực vì vậy hãy vui vẻ đón nhận những bất ngờ đang đến để không uổng phí một mạng được Phật Tổ cứu vớt.
Phải thừa nhận rằng đến nơi này rồi cảm nhận về sức sống và nhẫn nhục của bản thân mình trước giờ mới phát huy thật sự tốt, Nhất Mạn Yên gật gù tự tán dương bản thân một chút.Sau những biến cố thích nghi hàng ngày có đôi lúc nàng phản kháng, lên án vô cùng về lối suy nghĩ của người cổ đai, mọi thứ nó cứ đi theo một chiều hướng khác với lẽ thường ở hiện đại. nàng phải thốt lên rằng: "có thật sự tất cả mọi người đều có cảm nhận như vậy hay không?" tròn khi mọi thứ rất rõ ràng rất đơn giản cùng với cách giải quyết vẹn toàn như vậy nhưng khồn mọi thứ vẫn trên dòng chảy của con người ở đây, kì quái vô cùng! Góc khuất, quyền hành, thân phận!
BẠN ĐANG ĐỌC
TA ĐẾN LẤY CHÀNG ĐÂY
De TodoNhất Mạn Yên nào ngờ bản thân sống 20 năm trên đời không biết sợ m.a là gì cũng có ngày xuyên không tiếp tục được sống . Mới đầu cô còn không tin và hoảng hốt đến độ thẫn thờ bỏ mặc thân thể này cứ thế chết đi một lần nữa nhưng rồi mỗi ngày trôi qua...