Tháng mười một.
Sân bay đông nghịt người. Donghyuck đứng ở chỗ băng chuyền hành lý nhìn quanh, tiếng mẹ đẻ vang lên đầy bên tai là minh chứng rõ ràng nhất cho việc cậu thật sự đã trở về Hàn Quốc. Chuyến bay chỉ mất chưa đầy nửa ngày, Paris cổ kính đã biến thành Seoul thân thuộc.
Donghyuck tìm thấy mấy cánh hoa trong quyển sổ vào buổi sáng sau sinh nhật. Vừa bưng cốc cà phê lên uống thì bị đổ một ít ra bàn, cậu hốt hoảng lôi quyển sổ lên rồi mở ra tìm giấy lau khô mấy trang bị ướt, phát hiện có vài cánh hoa lạ lùng có hình dáng giống như hoa anh đào ở trước cổng trường trung học. Donghyuck đã rất nhiều lần hái hoa anh đào về ướp, cánh hoa luôn có màu hồng phớt chứ không có màu nâu thẫm như những cánh hoa được kẹp không theo hình dáng cụ thể này. Nhẹ lật một cánh hoa ra, tim Donghyuck thót lên – bên dưới là một dấu nước mờ mờ, cậu biết ngay đó là những cánh hoa thấm máu.
Donghyuck tỉnh dậy trong bệnh viện hai tuần sau đó, cơ thể chẳng có gì thay đổi, lồng ngực vẫn trống rỗng như xưa. Yeonsoo ở một bên cậu vẫn như vài năm trước, tay cầm mớ giấy tờ dày ghi kết quả kiểm tra. Vừa uống xong một ngụm nước nhỏ, Donghyuck đã hỏi ngay:
“Thế nào rồi?”
“Chị phải hỏi em chứ, em thấy thế nào?”
“Em chẳng có gì thay đổi…”
Donghyuck thất vọng cúi đầu.Yeonsoo nhìn cậu như thế, mỉm cười:
“Có thật là em không thấy có gì thay đổi không?”
Donghyuck chán nản gật đầu.
“Em nghĩ lại đi. Tình yêu của tuổi hai mươi sẽ khác với tình yêu của thời mười bảy.”
Trải qua chừng đó chuyện, trái tim không còn mong manh nữa, cách mà tình yêu được biểu hiện cũng sẽ khác đi. Donghyuck bán tín bán nghi nghe Yeonsoo giải thích, rồi cuối cùng cô kết luận :
“Quay về đi, đứng trước mặt người đó, thử xem trái tim em bây giờ đang đập như thế nào.”
Donghyuck nhìn ra mấy ô cửa bệnh viện xám mờ của Paris tháng mười một, nghĩ rằng nếu không phải hoài nghi về kết quả phẫu thuật hay tình yêu của mình dành cho ai đó, cậu cũng đã đến lúc không chịu được lạnh giá của Paris mà quay trở về.
Yeonsoo đi ra khỏi phòng, tới tận cửa rồi mới tần ngần quay lại:“Nhưng mà Lee Donghyuck, phẫu thuật lần này được thực hiện dựa trên giả thiết rằng nếu em quay lại, người đó chắc chắn sẽ yêu em. Nếu trong khoảng thời gian đã được tính trước, cậu ấy không yêu em, em biết đấy…”
Những cánh hoa trong lồng ngực sẽ lại nở bung với tốc độ nhanh nhất, vết thương tái phát bao giờ cũng sẽ để lại hậu quả nặng nề hơn vết thương mới phạm phải lần đầu.
“Thời gian mà chị nói, chính xác là bao lâu?”
“Ba tháng.”
Mốc thời gian đó được dự báo trước trong những lần hội chẩn trước đây, Donghyuck đã không ngại ngần gật đầu chấp nhận. Chấp nhận đánh đổi mạng sống để có thêm một lần cố gắng nói ra hết những điều mình muốn nói, dù Donghyuck không hề có niềm tin vào việc dù có xa cách bao lâu, Lee Minhyung vẫn sẽ đứng ở phía mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển Ver| MARKHYUCK] HANAHAKI
FanfictionCó những tháng ngày, Trời xanh rất xanh Hãy hứa với anh Nếu anh nói yêu Sẽ vì anh mà dừng chân lại _______________________ Đây là fic chuyển ver Bản gốc thuộc về @downpour0721