Linh Cảnh ( Hoàn )

759 59 37
                                    

Nguyễn Nam Chúc hồi phục tinh thần vội đứng dậy đi đến trước phòng Lâm Thu Thạch vươn tay mở cửa, bỗng một luồng ánh sáng chói loà phát ra khiến cho Nguyễn Nam Chúc phải nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt đã thấy mình ở trong một khoảng không gian hư vô, xung quanh có những vì sao lấp lánh như một dải ngân hà không có điểm cuối, hắn ngây ngẩn cả người không biết đây là đâu.

- Chúc Manh.


Một giọng nói quen thuộc vang lên, không chút do dự truyền vào tai Nguyễn Nam Chúc, hắn giật mình quay đầu lại, là Lâm Thu Thạch, hắn nhíu mày nhìn anh, cứ cảm giác có gì đó không đúng, tuy vẫn là khuôn mặt ấy dáng người ấy nhưng ánh mắt không giống chút nào. Đó là một đôi mắt rất đẹp, trong mắt đều là sự dịu dàng hắn chưa từng thấy ở Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc ngờ vực nói:

- Anh là Thu Thạch.

Chỉ thấy người kia khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hắn nhưng rất nhanh ở khoé mắt đã rơi xuống một giọt lệ trong suốt, Nguyễn Nam Chúc hơi kinh ngạc, theo bản năng tiến đến muốn xoá nhoà giọt lệ ấy nhưng tay của hắn vậy mà xuyên qua thân thể của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc kinh hãi nhìn tay mình rồi lại nhìn đến gương mặt anh đang chăm chú nhìn hắn kia, hắn thử chạm vào thêm vài lần nữa kết quả vẫn là xuyên qua, môi hắn khẽ run rẩy nói :

- Anh làm sao thế này. Sao...sao em không thể chạm vào anh.


Lâm Thu Thạch ánh mắt buồn bã, dường như cũng muốn chạm vào Nguyễn Nam Chúc nhưng không thể, anh nhìn chăm chú người đang hoảng loạn trước mặt mở miệng nói:


- Xin lỗi em.

Nguyễn Nam Chúc ngây ra, hắn không hiểu Lâm Thu Thạch xin lỗi hắn cái gì, đang muốn hỏi lại thì thấy anh lại nói tiếp :


- Anh biết em muốn hỏi rất nhiều thứ, nào , lại đây,  ngồi xuống anh sẽ kể cho em nghe.

Lâm Thu Thạch chậm rãi ngồi xuống vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, Nguyễn Nam Chúc ngơ ngác theo lời anh ngồi xuống nghe Lâm Thu Thạch chậm rãi nói từng câu :

- Em còn nhớ anh từng nghiên cứu một tựa game tên là Linh Cảnh không?

Trong đầu Nguyễn Nam Chúc như nổ ầm một cái, trong đầu xuất hiện vài hình ảnh giống như thước phim đang quay chậm vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng tai vẫn lắng nghe Lâm Thu Thạch nói.

- Đó chính là nơi này, vốn dĩ... anh chỉ muốn tạo ra một  trò chơi bình thường thôi, nhưng ... cuối cùng vẫn là không nỡ.

- Từ lúc em xem xong đoạn video đó của anh, Linh Cảnh đã khởi động rồi.

- Chẳng có 50 năm sau, cũng chẳng có chuyện chúng ta gặp nhau ở quán mỳ. Tất cả đều không tồn tại.


- Thực thực ảo ảo, chẳng phân biệt thời gian, vậy thì chi bằng trân trọng những điều quý giá nhất.

Nói đoạn Lâm Thu Thạch vung tay một cái, trước mắt hai người xuất hiện hình ảnh Lâm An và Lan Tâm Huệ đang hạnh phúc bên nhau.

- Ba mẹ của anh cũng đã từng có những khoảng thời gian rất hạnh phúc, chỉ tiếc...nó quá ngắn ngủi. Ba anh ... bị dã thú cắn xé cho tới chết, trái tim của mẹ anh lúc đó... cũng chết theo ông ấy rồi. Lúc bà tự tử giống như... một sự giải thoát cho mọi đau khổ mà bà ấy phải chịu bao nhiêu năm qua. Cho nên anh muốn bọn họ ở trong Linh Cảnh này, có một cái kết viên mãn hơn, tốt đẹp hơn và...đều yêu thương em.

[ Fanfic ] ( HOÀN ) Linh Cảnh (Nguyễn Nam Chúc x Lâm Thu Thạch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ