.

1K 72 0
                                    

Dara ở lại.

Cô ấy không có từ chức, mà đến phòng làm việc nghiêm túc xin lỗi Joong, chỉ là đôi mắt của cô ấy đã đỏ bừng.

Joong để cho cô ấy về nhà nghỉ ngơi, ngày mai rồi trở lại làm việc, nhưng cô ấy lắc đầu và nói không có việc gì, bởi vì buổi tối đông khách, nên cô ấy sợ Joong bận rộn.

Ngày kia là Tết Trung Thu, phòng khám sẽ được nghỉ một ngày, nhưng Joong không có kỳ nghỉ, anh vốn dĩ cũng không biết đi đâu, kế hoạch của anh là ở lại phòng khám đến sau giờ tối, ăn cơm tối xong thì tiếp tục đến sân vận động đánh cầu lông.

Nhưng bây giờ, anh có một kế hoạch khác.

Sau khi Phuwin đến, Joong ở lại thêm hai tiếng đồng hồ, người khách hẹn buổi trưa bị hoãn đến tám giờ tối, có người đến trễ, anh phải chờ thêm nửa tiếng nữa.

Đợi khi anh làm xong việc đi ra, thời gian đã là chín giờ mười tối.

Anh nhìn vào điện thoại di động, từ lúc anh gửi giọng nói kia đi, Dunk vẫn chưa phản hồi lại.

Anh đeo tai nghe lên, vừa chạy dọc theo hướng của khu Khet Bang Rak , vừa gọi điện thoại cho Dunk, lần thứ nhất gọi không có ai trả lời, lần thứ hai gọi cũng không có ai trả lời.

Anh kiên trì gọi tiếp cuộc gọi thứ tư, cuối cùng Dunk cũng nghe máy.

"Ăn cơm chưa?" Anh hỏi.

Giọng nói của anh trong tai nghe đặc biệt từ tính, Dunk chà xát cái lỗ tai tê dại của cậu, giọng cậu rất nhỏ: "... Ừm."

"Vừa mới làm những gì?"

"... Bôi thuốc cho mèo."

Điện thoại di dộng lại có một người khác gọi đến, Joong liếc nhìn cuộc gọi hiển thị trên đồng hồ đeo tay và nói với Dunk: "Anh phải nhận điện thoại."

Là Vent gọi đến.

Hắn hẹn anh tối mai cùng nhau ăn cơm và nói rằng tên Ten cũng ở đây.

Joong nghe rõ: "Anh Vent, anh không cần hao tâm tổn trí, ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."

Anh không gọi lại cho Dunk, mà chạy hơn hai mươi phút cho đến khi đến dưới tòa nhà hai mươi của khu Khet Bang Rak. Lúc này anh mới đứng lại gọi điện thoại cho Dunk.

Thời tiết khô nóng, anh lại chạy lâu như vậy, cả người anh toàn là mồ hôi, giọng nói mang theo hơi thở hổn hển: "Anh đang ở dưới nhà của em."

Dunk sửng sốt, bối rối hỏi: "... Vì, vì sao?"

Joong mỉm cười: "Em nói vì sao?"

"Em, em không biết." Dunk hoảng loạn đi đến cửa sổ nhà bếp, nhìn xuống dưới, quả nhiên cậu thấy trong bóng tối dường như có bóng của một người đang đứng.

"Trung Thu em không về nhà sao?" Joong lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, chậm rãi nhả khói ra.

"Không, sẽ không trở về." Dunk nhỏ giọng nói.

"Đến lúc đó, anh sẽ dẫn em đi chơi." Anh cắn điếu thuốc, giọng nói mơ hồ khàn khàn, nhưng đặc biệt hấp dẫn.

"Không, không cần, em không muốn đi ra ngoài." Lỗ tai Dunk ngứa ngáy, giọng nói run rẩy.

JOONGDUNK🔞 "BÁC SĨ THÚ Y" Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ