sáu

69 9 4
                                    

Phạm Khuê đứng trước cửa sau chờ đợi, cố ghé sát cửa để lắng nghe, biết đâu họ đánh nhau thật và âm thanh vang tới đây, mong là vang tới để anh còn cản. Đột nhiên cánh cửa mở bung ra và anh ngã nhào về phía Nhiên Thuân, may là gã đỡ được. Anh đứng ngay ngắn lại nhưng không dám hỏi, chỉ có thể nhìn gã khoá cửa và đi vào trong, còn mình cũng phải đi theo sau

"Anh hai.. anh ba thế n-"

"Ai là anh ba vậy?"

Gã hỏi lại và không thèm đợi nghe câu trả lời, vẫn bỏ đi, để Phạm Khuê chỉ càng thấy khó xử hơn. Anh không trách gì chuyện của ngày xưa, ngược lại anh còn thương Tú Bân nhiều hơn, lo lắng sợ hãi nếu hắn bị thương khi tiếp xúc với đám người kia. Còn Nhiên Thuân sau chuyện đó chỉ hận không thể đánh chết đứa em trai này, khi cả hai đều là em của gã, gã đều thương, chỉ không thương cái dáng vẻ hiện tại của Tú Bân mà thôi

Gã vào nhà kể cho đôi anh em kia nghe, suy nghĩ xem nên giấu ở đâu cho an toàn. Phạm Khuê vốn đã nghĩ ra từ lâu nhưng lại không dám nói, nhìn gã hình như còn hơi giận, biết vậy đã gắng sức cản họ gặp nhau, còn không biết có đánh nhau hay không nữa

Vì Tú Bân sẽ không đánh trả đâu, chỉ để gã đánh một trận tuôn máu đến hết giận thôi

"Phòng.. anh Tú Bân được không anh?"

Nhiên Thuân vừa nghe qua cái tên thôi cũng khó chịu, nhưng lại gật đầu, vì hắn là người đến kiểm tra nên có thể cho qua phòng của hắn. Nếu lỡ có vấn đề thì để tự hắn vào tìm, họ chỉ cần núp chỗ nào tránh tầm mắt đám thuộc hạ là được

Tú Bân từ một tên thuộc hạ tầm thường bị sai vặt, làm bia đỡ đạn, bị thương tích đầy mình sau những trận đâm chém nhau và chưa tính việc Nhiên Thuân đánh hắn. Tất cả mọi thứ hắn đã chịu đựng để lên được vị trí gần với ông chủ nhất, một vị trí tốt đẹp được ông ta trọng dụng và tin tưởng

Chỉ tiếc đây không phải là con đường tốt đẹp gì. Đến cuối cùng, người xấu vẫn là người xấu, Thôi Tú Bân vẫn mang trên người dáng vẻ côn đồ trong mắt gã

Phòng của Tú Bân đã lâu rồi không quét dọn, vương chút bụi bặm, Phạm Khuê vẫn là người xung phong vào dọn dẹp sạch sẽ trước, để họ ngủ luôn ở đây đêm nay cho tiện. Nhiên Thuân đi theo phía sau, nhìn lại mọi thứ không thay đổi gì, chỉ thiếu mỗi chủ nhân

Gã đi đến chiếc bàn cạnh đầu giường, cầm lên khung tranh nhỏ xinh đẹp, lau qua đi vết bụi bám, là bức tranh của Phạm Khuê vẽ ba người họ. Anh vẽ cả ba bức, lồng cẩn thận vào khung và mỗi người để trong phòng một cái. Vốn cũng đặt ở bàn cạnh giường nhưng vì Nhiên Thuân thường ra vào nên anh đã đem cất góc khác trong phòng mình, của gã có lẽ vì tức giận mà ném bừa vào tủ, của Tú Bân vẫn đặt ngay ngắn kể cả khi hắn đã bỏ đi

Phạm Khuê nhìn sang thấy gã cầm trên tay khung tranh không rõ là nâng niu hay có chút khó chịu, định đi tới lấy nó cất đi thì gã đặt lại chỗ cũ và cùng anh dọn dẹp

Thái Hiện vào phòng đi xem qua một lần mới ngồi xuống giường, khác với trước đó chỉ đứng bên ngoài nhìn một lượt, chắc do cậu có quen biết với Tú Bân nên tò mò

hideNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ