[Cms] Mộng trung ngộ mộng

40 2 0
                                    

Ngoại truyện của [Người bạn của Bà Chúa Tuyết]

Writer: Koharu Hatake
------------0o0---------------

Mặt trời ngày hôm ấy không còn tỏa sáng. Bầu trời xám xịt âm u. Bốn bề lạnh lẽo chỉ độc nhất một gam màu. Tượng băng hình người rải rác trong khuôn viên bị nhũ băng xâm thực. Kẻ đứng, người ngồi, kẻ này té ngã, kẻ khác lại như đang chạy đi - vô vàn tư thế tượng được bày ra, như thể nghệ nhân tạo nên chúng đang cố phô bày kĩ năng điêu luyện của mình cho người khác chiêm ngưỡng vậy.

Đây... Chỉ là một giấc mộng mà thôi...

Nàng tự nhủ như vậy trong khi lướt ngang qua các bức tượng trong khuôn viên. Hốc mắt lồi ra, khoang miệng mở to - tất cả đều mang biểu cảm sợ hãi kinh hoàng, cứ như thể họ vừa phải chứng kiến một sự kiện vô cùng đáng sợ. Cecilia cau mày. Nàng biết tất cả mọi người ở đây. Những người bạn học thân thiết đã cùng nàng trải qua mấy tháng học tập tại ngôi trường này.

Cecilia giơ cao tay. Luồng ánh sáng bạc chói loà hướng thẳng lên trời, rồi nhạt dần, nhẹ tan thành một vạt sáng yếu ớt rồi hoàn toàn biến mất trước cả khi kịp vươn tới những cụm mây.

Nàng nữ vương hoài nghi nhìn vào lòng bàn tay toả ra ánh sáng thoi thóp.

Quả nhiên không thể đánh giá thấp giấc mộng được tạo nên từ Mũi Quay Sợi. Bên trong Mộng Giới, phép thuật của nàng dường như vô hiệu.

Hãy để nàng làm rõ tình hình.

Họ đang ở trong một phần thi thử thách lòng can đảm được tổ chức giữa các Nhà và xui xẻo thay, người đảm nhiệm nội dung của cuộc thi năm nay lại là Maleficent - vị tiên nổi tiếng với hàng trăm ma thuật đen độc địa.

Ồ, tất nhiên với sự giám sát của hiệu trưởng, Maleficent chắc chắn sẽ không làm gì quá đáng, nhưng điều đó không có nghĩa là bà ấy sẽ không làm gì mang tính xấu xa.

Ví dụ như là một cơn ác mộng.

Phép thuật của Maleficent sẽ đào sâu vào tiềm thức của người tiếp nhận thử thách, bới móc cho được sự sợ hãi ẩn sâu trong từng con người và từ đó tạo ra một giấc mơ tái hiện lại khung cảnh họ sợ hãi nhất.
Với Cecilia mà nói, đó là quang cảnh vạn vật đóng băng. Thế gian chỉ độc nhất một sắc trắng ảm đạm.

"Cô thật sự nghĩ như vậy sao, Nữ Chúa Tuyết?" - Có giọng nói xa lạ từ đằng xa. Đậu trên ngọn cây trơ trọi, một con quạ đen tuyền nói vọng xuống. - "Giấc mơ đôi lúc không phải giấc mơ, nó là một điềm báo."

"Đây thậm chí còn không được gọi là một giấc mơ." - Nàng cứng rắn đáp. - "Đây chỉ là ảo ảnh do Maleficent tạo ra để mê hoặc lòng người!"

Từ tít ngọn cây, con quạ cất tiếng cười khanh khách. Rồi nó vỗ cánh, lượn mấy vòng trên đầu vị nữ chúa trẻ tuổi:

"Đó là còn tuỳ cách tiếp nhận. Là mơ hay ảo ảnh? Suy tưởng hay điềm báo? Cô xem nó là gì, nó sẽ là thứ đó."

"Thật hoang đường!"

Nàng tức giận vung tay. Một tia sáng bạc đánh thẳng về phía con quạ đen, nhưng con chim tinh quái lách người né được. Tránh được một đòn, nó dường như lại càng thêm tự đắc:

[JinCecilia] Truy PhongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ