Ba năm trước,
Đã rất lâu kể từ khi Hàn Tuyết rời đi không một lời từ biệt, Trịnh Tú Nghiên cũng biệt tâm kể từ đó. Ngoài mặt là nàng xuất ngoại du học, sau đó về nước thì bộn bề công tác, cộng với lịch trực dày đặt ở trại giam, nhưng nàng biết tất cả chỉ là cái cớ để nàng trốn tránh khỏi nơi gợi nhớ đến bóng dáng người mà nàng đem lòng yêu thương, người từng khiến nàng phải khổ sở vì tương tư.
Đã 18 năm trôi qua đây là lần đầu tiên nàng đặt chân trở về nhà, có một thứ đã kết thúc và có một thứ khác đã lại nảy mầm bên trong nàng, mà nàng dường như cũng bắt đầu cảm nhận được, ngày một rõ nét hơn.
Nàng lái xe từ trại giam về Trịnh gia, ngay sáng hôm sau, ngày mà Lâm Duẫn Nhi rời đi, lần đầu tiên nàng xin nghỉ phép trong suốt ba năm nhậm chức.
Trịnh gia thế lực to lớn, trong tối ngoài sáng đều có dính dấp, sau khi cha nàng qua đời quả thực đã thu tay lại không ít, có điều người trong giới trên dưới đều biết rõ, vẫn kính nể bảy phần, cho nên mới có việc Trịnh Tú Nghiên ở trong trại giam một tay che trời. Việc nàng thuận lợi chuyển một phạm nhân từ trại giam khác đến chẳng vì lí do gì đã nói lên tất cả.
Cha nàng lúc còn sống là một người rất coi trọng phong thuỷ, ông đã tốn không ít công sức để tìm kiếm một nơi có địa thế vững chãi. Ông nói nhà là nơi con cháu tụ hợp, nên là một nơi sinh long hoạt hổ, có như vậy cơ nghiệp Trịnh gia mới có thể tiếp nối đời đời.
Trịnh gia nằm ở dãy núi phía Đông trên bản đồ, cha nàng thông qua quan hệ đã thu mua lại một ngọn núi rồi cho sang bằng đỉnh núi để dựng lên Trịnh gia. Nhà cũng được xây theo hướng đông, trước mặt là biển, sau lưng là núi, cha nàng vẫn hay nói đây là nơi long mạch chảy qua, ngày xưa có bậc thánh nhân từng sống, hưng khí cực thịnh, ai sinh sống ở đây sẽ được hít thở chung bầu không khí cùng vị thánh nhân nọ.Nàng xưa giờ chẳng mấy để tâm đến lời cha nói, đối với nàng đó là những thứ quá cao siêu so với một đứa trẻ còn chưa đến tuổi đến trường như nàng. Trong mắt nàng cha chỉ là một người đàn ông cao gầy có dáng vẻ thư sinh, lúc nào cũng nhìn nàng bằng đôi mắt trìu mến, cha có nụ cười thật ấm áp, có đôi bàn tay dịu dàng xoa đầu nàng, có đôi bờ vai rộng lớn để ôm lấy nàng vào lòng. Nhưng người cha luôn hết mực yêu thương nàng lại chẳng yêu thương nàng được quá lâu, lúc nàng chín tuổi cha nàng đột ngột qua đời. Mẹ nàng bảo cha mắc chứng bệnh nan y, không thể chữa khỏi, nhưng nàng biết cha nàng sẽ không vì bệnh mà mất, sinh thời ông là người quan tâm đến sức khoẻ hơn bất cứ ai khác, ông chưa từng uống rượu, cũng chẳng hút thuốc, từ bé đến lớn cũng chưa từng đụng đến dù chỉ một miếng thịt.
Người đời nói, cha nàng sống cuộc đời nhạt nhẽo vô vị, như một người xuất gia không hơn không kém. Chỉ có nàng hiểu đối với cha đó là cuộc sống mà ông hằng mong đợi. Sau này khi lớn lên hiểu chuyện, nàng càng biết rõ nguyên nhân vì đâu mà ra. Vốn dĩ cha nàng xuất thân thế gia, tuy nhiên tổ tiên ông lại bành trướng thế lực dựa vào những hoạt động ngầm, đến đời ông, từ nhỏ đến lớn nhìn thấy các người anh chị ruột thịt của mình lần lượt bị ám hại ông đã tự nhủ sẽ không đưa gia đình nhỏ của mình đi vào con đường cũ.
Một cuộc thay máu kể từ khi ông chính thức thừa kế gia nghiệp đã diễn ra, cha nàng nỗ lực làm mọi cách để giúp Trịnh gia lấy lại ánh sáng, một cuộc xung đột chính trị to lớn ngỡ rằng đã kết thúc kể từ khi ông quyết định đặt những nền móng đầu tiên cho ngôi nhà này. Ấy vậy mà chưa được bao lâu người đàn ông hứa sẽ che chắn cho nàng suốt đời đã đột ngột ra đi không lời từ biệt. Ngày ấy, cũng là ngày tuyết rơi đầu mùa.
Trong tang lễ của cha, mẹ nàng luôn cư xử rất đúng mực, đau buồn đúng mực, cũng không khóc không nháo, bà lo lắng chu toàn mọi việc cho đến tận ngày tang lễ kết thúc. Tất cả mọi việc bà làm không mảy may có chút kẽ hở, chỉ cho đến khi tất cả họ hàng, khách quý rời đi, bà siết lấy nàng vào lòng quỳ bên mộ cha mà lặng lẽ rơi nước mắt. Ngày hôm ấy, một cô bé mới chín tuổi chưa từng trải qua đau khổ như nàng rốt cuộc đã nếm trải được cảm giác đau khổ là như thế nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fic] GIAM CẦM EM TRONG THẾ GIỚI CỦA TÔI ! [YOONSIC]
De Todo~ Văn án~ Một nữ tử tù luôn sống trong ngục tối làm bạn với bốn bức tường và song sắt... Hy vọng của nàng là gì ? Chính là có thể một lần có thể lại cảm nhận được thứ ánh sáng rực rỡ bên kia thế giới tâm tối đang giam cầm nàng... Có một kẻ có thể to...