chap này văn xuôi quá huhu
thôi thì chúc mọi người ngon miệng
đừng quên cmt góp ý cho tớ nha 😻😻😻
____________________________________ánh nắng ban mai vừa chiếu rọi qua lăng kính hé mở của thanh bảo thì kế tiếp đó là chương trình mở màn một buổi sáng mới bằng một âm thanh hoà tan với bom hạt nhân xẹt qua màng nhĩ, phải gọi là ơ động đất à luôn.
"khốn nạn! anh còn mò đến đây làm gì?!" hoàng khoa nhào tới cào xé thế anh như con thú khát máu. thậm chí thanh tuấn hay trang anh có giữ thế nào cũng không thể ngăn được cú đá xé gió của khoa.
thanh bảo tự nhủ rằng người đàn ông xăm trổ đầy mình kia chắc chắn là cụ đi chân lạnh toát! càng bất ngờ hơn khi gã ta còn chả thèm chống trả, mặc cho từng cú đạp nặng trĩu của khoa ngắm trúng tâm là cái bụng tội nghiệp của gã cứ thế mà giáng xuống.
rốt cuộc người can ngăn vẫn là tôi
cái suy nghĩ thoáng xoẹt ngang qua não nó chẳng đến 5s chỉ là vô tình. ấy thế mà nó ngăn thật! thanh bảo vội vàng đứng chắn trước thân thể già nua của gã trai lạ kia đang an phận làm bao cát cho tên hoàng khoa tập luyện. chả biết ma xui quỷ khiến gì, nó lập tức hét lên bằng chất giọng chói tai nam bắc lẫn lộn, với mong muốn nhỏ nhoi là dập được cái ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trong hoàng khoa, song, cả phòng bỗng im bặt sau tiếng hét thất thanh của nó. lúc này, khoa mới nhẹ giọng trở lại.
"gì đây? đi qua kia chơi, biết chỗ người lớn nói chuyện không?" vừa nói, khoa vừa chỉ vào mặt thế anh. gã lúc này trông chả khác gì một con mèo vừa sảy chân đạp vỡ bình hoa thái công hơn chục củ của con sen, khuôn mặt xụ xuống và đôi mắt đượm buồn được che đi bởi cái kính đen Balenciaga đắt đỏ, gã vẫn kiên cường đón nhận những lời trách móc nặng nề đến từ vị trí của 'anh trai guột' thanh bảo.
"em không nhớ mọi người là ai, em chỉ biết mọi người ở đây là muốn bảo vệ cho em, nhưng mà dù sao.." thanh bảo sấn tới, ngoắc cánh tay mình vào cánh tay của người kia ngỏ ý muốn hợp tác giúp đỡ, tiếp tục câu nói dở dang.
"em thấy anh đây không hẳn là người xấu, em không biết nữa nhưng em cảm giác được như vậy. anh ấy mang đến cho em cảm giác ấm áp mà quen thuộc kì lạ.." câu nói dường như nhẹ bẫng ấy lại khiến thế anh phải khổ sở cố gắng không để lộ cảm xúc xúc động sau cặp kính đen ấy.
gã âm ỉ thứ tình cảm rung động khó tả, đối lập với hoàn cảnh hết sức là thảm hại.
hoàng khoa nghe xong cũng chả buồn nói nữa. anh lết xác ra khỏi phòng bệnh, ra hiệu cho 2 tên 'hầu cận' là thanh tuấn và trang anh đi theo (không biết sao nhưng mà giống thiệt). không quên bắn cho thế anh một cái lườm cháy mặt và lịch quay ngày mai.
bóng 3 người lớn khuất dần, thế anh mới lên tiếng cảm ơn, cổ họng khô khốc nuốt ực đống nước miếng còn kẹt nơi khoang miệng. về phần thanh bảo, nó hầu như coi đấy chỉ là điều nên làm như anh hùng cứu mĩ nhân, đôi môi bắt đầu cong vành lên ngụ ý "khỏi cảm ơn anh đây" .
"anh mua cháo nhé? sáng mới dậy chưa ăn gì, chắc em đói rồi" thế anh chủ động hỏi mời bảo đi ăn
"thôi em không ăn cháo đâu" trái với suy nghĩ của gã, thanh bảo lắc đầu theo điệu 26 sơn la chào anh em nhá, ngúng nguẩy trèo lên giường bệnh. hai chân khua khua trông đến là cưng.