lại nhân viên mới

1K 137 15
                                        


son siwoo vô cùng hài lòng với cậu nhóc mới đến này. không vướng bận học hành, không vướng bận gia đình, không có ý định lấy vợ sinh con, lại còn rất hiền lành dễ bảo. hơn nữa, anh thấy tên nhóc này tâm còn tĩnh hơn cả kim kiin nữa, dường như không còn lưu luyến gì trên đời này thật. chỉ hơi bất tiện là kim geonbu chưa có chỗ ở cố định trên thành phố, nhưng cũng không vấn đề gì, anh nghĩ cho hai đứa jeong jihoon với kim kiin chen chúc để nhường phòng cho kim geonbu cũng không sao.

công việc chỗ anh đòi hỏi nhiều thứ nhưng đãi ngộ cho nhân viên cũng rất cao. lương cơ bản một tháng bằng lương làm văn phòng một năm, làm cho nhà giàu có thì còn được thưởng thêm, nộp thuế xong cũng dư dả ăn chơi được khá lâu, nhưng ai cũng đồng ý bỏ ra hơn một nửa để làm từ thiện tích đức. suy cho cùng nghề này cũng không phải nghề vẻ vang gì, việc làm ăn nhờ người chết mà phát đạt quá cũng không hay. đáng ngạc nhiên là kim geonbu cũng đồng ý với cái này mà không cần hỏi, khiến anh hơi bất ngờ.

sao bằng tuổi nhau mà người ta hiền lành điềm đạm được như này mà thằng em trai anh nó như thằng quỷ thế?

nhắc đến thằng quỷ kia, nãy bị anh liên hoàn sấy nên giờ nó chỉ biết ngồi lầm lì bên cạnh anh, đang đeo khẩu trang nên anh không nhìn rõ biểu cảm của nó. son siwoo nghĩ nó đang cảnh giác, hồi kim kiin đến cũng thế, anh thờ ơ còn jeong jihoon thì xù lông, cả hai anh em làm khó kim kiin suốt một tháng đầu lận. nhưng kim geonbu có vẻ rất hiền lành, với lại bây giờ anh cũng là sếp lớn rồi, nên son siwoo cũng muốn mấy thằng em tôn trọng. anh đưa tay ra sau lưng bấu mạnh vào lưng jeong jihoon, làm nó giật nảy quay sang nhìn anh ngơ ngác.

- gì đấy?!!

- kính ngữ đâu?

- sao siwoo nhéo em??

- chào hỏi bạn đi, sau này còn làm việc chung.

- ...jeong jihoon, rất vui được gặp. - nó hơi do dự một chút rồi cũng đưa tay ra. dù biết là đeo găng tay dày cộp để bắt tay người khác rất bất lịch sự, nhưng lớp da của nó mới là thứ đáng sợ đến mức người khác không muốn chạm vào, nên đành vậy.

lúc nãy jeong jihoon mặc đồ hớ hênh chạy xuống nhà kim geonbu đã thấy rõ rệt rồi, cậu tưởng trên đời này không còn gì khiến cậu phải hoảng hốt đến như vậy. tứ chi của jeong jihoon thực sự quá đáng sợ, nom cứng như đá, dây thần kinh với mạch máu chằng chịt, đỏ chói trên hai tay đen kịt như nham thạch nứt vỡ, cảm giác nếu jeong jihoon trực tiếp chạm vào cậu, cậu cũng sẽ bị bong tróc đến mức hoại tử.

- à, nãy geonbu thấy rồi đúng không?

- ...vâng ạ. - kim geonbu cũng rất tò mò, nhưng không muốn tọc mạch, chỉ đáp lời son siwoo cho có lệ.

- nhìn vậy thôi chứ tay của jihoon không khác gì người bình thường đâu, chỉ trông hơi đáng sợ chút thôi, geonbu không cần lo. - son siwoo nghĩ ngợi gì đó rồi nói tiếp. - cũng không phải bệnh dịch gì đâu.

- vậy sao phải đeo găng tay ạ?

- à... người ngoài nhìn thấy thì tiếng ra tiếng vào nhiều, không hay cho lắm nên anh bắt nó đeo. đỡ mắc công giải thích nữa.

kim geonbu gật đầu, rồi bắt tay với jeong jihoon. nó hình như chưa tỉnh ngủ, đầu tóc rối bời, đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ đôi mắt sắc lẹm ra ngoài nên kim geonbu không biết bây giờ nó đang có biểu cảm gì, khiến cậu cũng có chút sợ sệt. nhưng jeong jihoon mới là người căng thẳng hơn ai hết, trong lòng nó cứ lợn cợn rất nhiều nỗi lo.

(gen24) người ta có thắp hương cho anh không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ