Chương 3: Lại nói không cần lần nữa thử xem ( H, ban công, sàn nhà, lên mặt )

239 7 0
                                    

EDITOR: TIỂU MUỘI

Sau đó, khi Lăng Tiêu ôm cô về phòng, cô còn đang trong giấc mộng vẫn phát ra tiếng khóc nức nở.

Lăng Tiêu cảm thấy cô có chút đáng yêu, lại có chút đáng thương.

Anh ôm cô, hôn lên trán cô chúc ngủ ngon.

Ngày hôm sau Lý Thư Thư thức dậy rất muộn, cô thật sự bị lăn lộn đến mệt mỏi.

Hơn nữa có chút kháng cự rời giường.

Cô đã tự mình đến bệnh viện kiểm tra, bị trầm cảm ở mức độ vừa phải.

Sau khi dậy, đầu tiên cô vẫn không nhúc nhích nằm một lát.

Sau đó mới mặc thêm quần áo ngồi dậy, đi tới ban công.

Gió biển thổi bay mái tóc của cô, cô nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, nơi xa còn có hải âu đang bay.

Đôi khi cô sẽ có xúc động, nếu nhảy khỏi hàng rào xinh đẹp này, cô sẽ rơi vào trong biển, chết lặng không một tiếng động.

Kết thúc tất cả mọi chuyện.

Giống như cô sống trong căn chung cư cao nhất của Lăng Tiêu kia, mỗi lần đi đến ban công, cô đều nhịn không được mà nhìn xuống dưới.

Cảm giác rơi xuống nhất định rất tốt đẹp.

Ít nhất không có thời gian hối hận.

Lăng Tiêu từ bên ngoài tiến vào, liền thấy bóng dáng của cô.

Dáng người cô rất tốt, eo thon một tay có thể ôm hết.

Ngay cả bóng lưng cũng rất đẹp.

Nhưng Lăng Tiêu lại đặc biệt không thoải mái.

Anh bước tới vài bước, rất có cảm giác áp bách đứng sau lưng cô, hai tay chống lên lan can, vòng cô vào trước người: "Em đứng ở nơi này làm gì?"

Lý Thư Thư sửng sốt một chút, quay đầu lại lấy lòng mà hôn khóe miệng anh, như đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.

Lăng Tiêu hiển nhiên là tâm tình không tốt, trên khuôn mặt tuấn lãng của anh có một tia không vui, đây là rất không cao hứng.

Lúc đầu khi mới quen biết anh, anh không phải như vậy.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh rất dễ không vui.

Kết quả tương ứng, chính là sự sỉ nhục càng thêm trầm trọng.

Lông mi Lý Thư Thư run nhẹ, cô cách rất gần, từ góc độ của Lăng Tiêu có thể nhìn thấy đôi mắt dưới lông mi của cô, có chút sợ hãi, lại có chút chán ghét, nhưng lại rất bất đắc dĩ.

Cô hôn môi anh, nhưng rất không tình nguyện.

Tay Lăng Tiêu theo đường cong bên hông cô đi xuống phía dưới, ở trên mông cô không nhẹ không nặng mà nhéo một cái.

Sau đó vén áo ngủ của cô lên.

Lý Thư Thư hoảng sợ, gió biển lạnh lẽo thổi vào mông cô, khiến cô rùng mình một chút.

Cô muốn xoay người lại, lại bị Lăng Tiêu đỉnh hông đè trên lan can.

"Lăng tiên sinh, đây là ở bên ngoài!"

[ H VĂN] Cường Thủ Hào ĐoạtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ