C14

76 4 0
                                    


Sung sướng như vậy, hoa khôi sao có thể không đạt cực khoái, sung sướng rên rỉ liên tục, không còn biết cái gì nữa?

Cái gì xấu hổ không xấu hổ, hoặc cái gì khác, hoặc sớm bị nàng quăng ra sau đầu.

Càng không thể quan tâm đến việc người này đã in trên người mình mấy đoá hoa mận, lưu lại vài dấu vết.

Bởi vì, đôi môi, đôi tay của đối phương mang đến cho nàng hơi ấm, khoái hoạt vô tận.

Cho tới những vết xanh xanh tím tím hoặc là hồng ngân, cũng chỉ có thể chờ nàng sung sướng qua đi mới phát hiện.

Lúc này Đới Thanh ước gì người này tàn nhẫn làm trên người mình, tàn nhẫn mà gặm nhấm, tàn nhẫn làm nàng sung sướng, đồng thời mang đến cho nàng kích thích vô tận.

Nhìn lại người này, sau khi ăn một bên ngực của nàng còn không tính, thậm chí còn dùng tay tàn phá bên ngực còn lại của nàng, xoa đánh vò viên, bừa bãi bóp lấy không ngừng.

Thậm chí ăn xong bên này lại ăn bên kia.

Hoặc mút, hoặc cắn, hoặc liếm, hoặc túm lấy hạt đậu cứng mẫn cảm của nàng trêu chọc liên tục, khiến nàng vừa trướng vừa cứng, không biết có liên quan đến thanh sắt lớn dưới thân người này không.

Nói tóm lại, chính là trêu chọc cực điểm, không để lại gì ngoài cảm giác nóng hừng hực, ngứa ngáy trên ngực.

Ăn xong hai vú, Tiếu Vân thậm chí còn vùi đầu vào giữa hai bầu ngực đó, xoa đi xoa lại cơ thể mềm mại, lưu lại cho nàng từng đạo hơi nóng hừng hực.

Nhìn xuống, có thể nhìn thấy người này giống như một đứa trẻ vừa tìm được một món đồ chơi thú vị, đeo bám không muốn rời đi dù thế nào đi nữa, ngay cả vẻ mặt cũng rất si mê hưởng thụ.

Trong lúc người này thở dốc, hơi thở rực lửa phả vào ngực khiến nàng tê dại, nóng bừng, bị kích thích đến mức không ngừng vặn vẹo nửa người trên, không ngừng cọ xát má người này, rất nhiệt tình mà đáp lại.

Thậm chí nhìn thấy những vết xanh tím cùng hồng ngân trên ngực, cũng chỉ khiến mặt nàng nóng hơn một chút mà thôi.

Có lẽ bởi vì người này đã mang đến cho nàng quá nhiều sung sướng, cũng khiến Đới Thanh bao dung hơn với mấy chuyện xấu của người này, cũng không khiển trách cô.

Ngược lại, không nhịn được mà nghênh đón đối phương, chủ động hưởng thụ tươi đẹp cực hạn.

Trên dưới trong ngoài hết thảy hưởng thụ như vậy, cho đến khi...

Cho đến khi cảm giác bị xuyên qua lần nữa, Đới Thanh chỉ cảm thấy thân thể mình bị người này làm cho mở ra.

Nhưng kinh nghiệm trước đó nói cho nàng biết, cái này tựa hồ cũng không phải là bị thương.

Bởi vì sau đó nàng không có bất kì khó chịu gì.

Hiện tại cũng như thế.

Không những không có cảm giác đau đớn, khó chịu như tưởng tượng mà còn khiến nàng rất hưng phấn.

Chẳng lẽ cái tên này thực sự đã xâm nhập vào tử cung nàng như văn Tiểu Hoàng đã nói?

Nơi đó thực sự có thể mở ra sao?

[Edit] Bất Ngờ Đánh DấuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ