Giấc mơ tuổi trẻ chính là yêu mà không được đáp lại, Han Wangho đã hiểu ra. Em dốc hết tâm can để dành tặng cho Lee Sanghyeok, dùng mọi cách để anh ấy thích mình, chơi vô số trận xếp hạng chỉ để theo kịp bước chân anh ấy.
Em đã yêu, nhưng không chắc có được đáp lại.
Em nhớ lại những kỷ niệm trong quá khứ, Lee Sanghyeok là người hơi thiếu tế nhị và thiếu lãng mạn, nhưng em nhớ anh ấy từng nói một câu lãng mạn nhất: "Ngày mai anh sẽ gánh".
Đó là khi Han Wangho tự ti vì không thích nghi được với phiên bản mới, và Lee Sanghyeok đã nói như vậy để em yên tâm.
Em khóc đến mệt, dùng mu bàn tay lau khô những giọt nước mắt còn đọng lại, bước vào phòng tắm rửa mặt, không nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài kia, cũng không biết rằng Lee Sanghyeok đang đứng chờ ngoài cửa.
Họ đã bỏ lỡ nhau, khi Han Wangho ra khỏi phòng tắm thì Lee Sanghyeok đã trở về phòng. Anh nghĩ rằng Han Wangho chắc chắn đã giận mình rồi, nếu không thì trong bốn mươi phút anh gõ cửa mấy lần, suýt nữa bị coi là người đáng ngờ gây rối, Han Wangho chắc chắn sẽ mở cửa kiểm tra. Nhưng em không mở cửa, điều đó chứng tỏ em nhỏ giận anh rồi.
Lee Sanghyeok càng thêm lo lắng, anh đi lại trong phòng, nội tâm tràn ngập sự phiền muộn và tự trách. Anh rất hối hận về thất bại lần này, cảm thấy đã phụ lòng mong đợi của Han Wangho. Họ đã hứa sẽ cùng nhau giành chức vô địch, nhưng anh đã thất bại, anh không thể như hồi MSI, không thể gánh cả trận đấu, chỉ có thể thất bại ba trận liên tiếp và đánh mất cơ hội vô địch.
Trên đường trở về Hàn Quốc, trên máy bay, hai người vẫn không nói chuyện với nhau, sự lo lắng của Lee Sanghyeok không những không giảm mà còn tăng lên. Những ngày không có trận đấu trôi qua rất chậm, sau một thời gian nghỉ ngơi ở nhà, anh lại quay về ký túc xá của SKT, và phòng của Han Wangho đã trống không.
Vài ngày trước, anh đã thấy thông báo「Thank you Peanut」, nhưng anh không ngờ em ấy lại bỏ đi nhanh như vậy - chắc chắn em đã thất vọng về anh, vì Faker không còn mạnh mẽ nữa, nên Han Wangho cũng không còn tôn sùng nữa.
Một lần nọ sau khi kết thúc buổi phát trực tiếp, Lee Sanghyeok theo thói quen gọi:
"Wangho à, có muốn đi ăn canh bánh gạo không?"
Bae Junsik, đang chơi xếp hạng, đơ mất một lúc, rồi để chết trong giao tranh.
"Sanghyeok, đây không phải là Peanut, là tao - Junsik."
Lee Sanghyeok gãi đầu._ "Xin lỗi Junsik, tao quen rồi."
Không ai nhận ra được, từ năm 2018, Lee Sanghyeok đột nhiên trở nên trầm lặng, đôi khi vô tình nhắc đến chuyện năm 2017. Mọi người chỉ nghĩ anh quá nhớ quá khứ, không ai nhận ra sự kỳ lạ của anh.
Lee Sanghyeok trông có vẻ bình thường, nhưng tâm trí anh bị mắc kẹt ở năm 2017, mắc kẹt trong cái năm mà Han Wangho còn ở SKT. Cuộc sống của anh vẫn bình thường, anh cũng biết rõ rằng Peanut đã không còn ở bên cạnh mình, nhưng tiềm thức của anh vẫn cảm thấy năm đó chưa kết thúc, Faker luôn theo đuổi chức vô địch thế giới cùng với Peanut.

BẠN ĐANG ĐỌC
Fakenut | 和解
Fiksi PenggemarNgười yêu nhau thì nhiều, nhưng đi cùng nhau đến cuối cùng thì có được bao nhiêu.