Chương 116. Thế giới ảo ảo thực thực / Thầy Phó vừa chuyển tới

182 13 0
                                    

Giống như bao ngôi trường đã có chút niên đại khác, trường phổ thông Thanh Thạch không quá rộng, cả khối cấp hai lẫn cấp ba gộp lại cũng chỉ có hai tòa giảng dạy. Cả hai tòa đều được xây bằng gạch đỏ, có tổng cộng 4 tầng, được bố trí song song ở giữa trường. Dây thường xuân màu xanh đậm sinh trưởng trên mặt tường, gần như bao phủ toàn bộ màu đỏ ban đầu. Thỉnh thoảng, một cơn gió thổi qua, những chiếc lá cỡ lòng bàn tay rung chuyển mới có một vệt đỏ thẫm như máu được nhìn thấy ánh mặt trời.

Đi qua một hàng cây ngô đồng rợp bóng mát, phía đông của tòa nhà dạy học là mấy căn nhà gỗ cũ kỹ, cũng là phòng làm việc của lãnh đạo nhà trường. Sau khi lướt qua mấy cánh cửa gỗ treo bảng Hiệu trưởng, Phó Hiệu trưởng và Bí thư mới tới được phòng làm việc của thầy tổng phụ trách.

Cung Tử Quận đang định mở cửa thì nhớ ra gì đó, đổi thành gõ cửa, gõ đúng một cái, vì người trong phòng còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã đút hai tay vào túi và bước vào. Tuy nhiên, đúng vào khoảng khắc cánh cửa mở ra, Cung Tử Quận vô tình liếc nhìn và kinh ngạc phát hiện người ngồi trước bàn không phải một con người mà là một hình người mỏng manh bằng giấy trong suốt.

Thấy có người vào, người giấy quay đầu lại đối mắt với Cung Tử Quận qua khe cửa. Khuôn mặt được tô vẽ trở nên méo mó và gớm ghiếc, ánh mắt tăm tối và đầy oán hận. Tiếng "ầm" nhỏ vang lên, trước khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, người giấy nhanh chóng phồng lên, chớp mắt biến thành một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hồng hào, thân hình hơi mập mạp, còn bị hói nửa đầu nữa. Đó chính là thầy tổng phụ trách của trường phổ thông Thanh Thạch.

Cung Tử Quận ngây ngốc nhìn ông thầy đã đứng ngay trước mặt, lười nhác lên tiếng: "Báo cáo!"

Thấy bộ dạng này của Cung Tử Quận, trong mắt thầy phụ trách ánh lên vẻ căm ghét. Ông ta hé miệng như sắp thốt ra vài câu đay nghiệt nhưng cuối cùng lại thôi, cố gắng nói với một giọng điệu ôn hòa nhất: "Lần sau phải hô báo cáo trước khi vào, gõ cửa xong cũng phải đợi người ta đồng ý rồi hãy vào."

Cung Tử Quận hiển nhiên chẳng quan tâm. Đầu hắn vẫn còn đang lấn cấn cảnh tượng diễn ra sau khe cửa ban nãy, nhưng thoáng cái đã quên luôn. Tất cả suy nghĩ của hắn nháy mắt biến mất, cứ như nó chưa từng xuất hiện.

"Tìm em có chuyện gì?" Cung Tử Quận nói chuyện tự nhiên như thể hắn mới là chủ nhân của căn phòng này.

Thầy tổng phụ trách cau mày, nói: "À... Chuyện là... Em đã biết chuyện giáo viên chủ nhiệm của của lớp em xin nghỉ phép chưa?"

Cung Tử Quận "ồ" lên, nói: "Sợ em giống ba em tự nhiên nổi khùng giết cổ à?"

"Ăn nói xà lơ!" Thầy tổng phụ trách mắng, nhưng cảm thấy giọng điệu của mình quá gay gắt, lập tức nói một cách nhẹ nhàng hơn: "Em nghĩ nhiều rồi. Đời nào các thầy cô lại nghĩ vậy chứ? Cũng tuyệt đối không bao giờ có cái nhìn phiến diện về em. Bao lâu nay lẽ nào em không nhận ra? Hay là trong trường có ai bắt nạt em? Nếu có, em hoàn toàn có thể nói tôi hay, tôi sẽ giải quyết giúp em. Nếu tôi không thể giải quyết thì báo lên hiệu trưởng!"

Cung Tử Quận liếc nhìn vẻ mặt tươi cười của thầy tổng phụ trách, tự nhiên cảm thấy rất khó chịu.

"Chuyện là, cô giáo chủ nhiệm lớp em mang bầu còn gì, hai tháng nữa là sinh rồi nên không đứng lớp được nữa. Cô ấy nghỉ phép cũng là chuyện thường, không liên quan đến em đâu, đừng nghĩ lung tung đấy nhé." Thầy tổng phụ trách giải thích.

[ĐM/BIÊNDỊCH] Hiện Trường Livestream Kỳ Quái  灵异片场直播 [Vô hạn lưu]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ