54.

164 12 3
                                        

"Tiểu thư, cô có sao không?" Đới Manh khẽ ôm Dụ Ngôn vào lòng, ra sức vỗ về trấn an nàng ấy, nhỏ giọng hỏi han.

Dụ Ngôn vì chưa hết sợ hãi nên không thể mở miệng để nói bất cứ lời nào, cả cơ thể nàng căng cứng khó lòng kiểm soát nổi, mất một lúc lâu sau Dụ Ngôn mới bình tĩnh lại đôi chút.

"Tiểu thư lên giường nằm nhé, tôi gọi bảo mẫu lên chăm sóc vết thương cho cô." Đới Manh nói rồi không đợi Dụ Ngôn trả lời, cô cúi xuống bế Dụ Ngôn trên tay, sau đó mang nàng ấy đến chiếc giường rộng rãi của nàng ấy, dịu dàng đặt nàng ấy nằm xuống giường.

Ngay sau khi Đới Manh xoay người định đi xuống nhà gọi bảo mẫu, có một bàn tay lạnh lẽo vì dư âm của sự sợ hãi ban nãy vẫn chưa mất hết đi bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô lại.

Đới Manh rũ mắt nhìn Dụ Ngôn, nhỏ giọng: "Làm sao thế ạ?"

Dụ Ngôn cất giọng khàn khàn nói: "Chị làm cho tôi."

Đới Manh tất nhiên là biết các bước sơ cứu nhưng cô không định làm việc đó mà để cho bảo mẫu làm, cuối cùng là nàng ấy chủ động muốn cô làm cho nàng ấy.

Đới Manh phân vân một chút, cô khẽ nói: "Tôi phải đưa cô ấy đến sở cảnh sát với đội vệ sĩ, tôi sẽ nói bảo mẫu làm cho tiểu thư, họ chắc chắn là sẽ làm tốt hơn tôi."

Đới Manh nghe Dụ Ngôn hừ nhẹ một cái, nàng ấy tỏ vẻ giận dỗi mà xoay mặt nhìn đi chỗ khác.

Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, Đới Manh không dỗ Dụ Ngôn, cô quay người đi xuống phòng khách để tìm hai người bảo mẫu, dặn dò họ lên phòng chăm sóc cho Dụ Ngôn.

Đội vệ sĩ trong lúc đưa Nghiên Dương ra ngoài, Nghiên Dương bỗng dưng tỉnh dậy rồi đánh gục được một người vệ sĩ, cô nhanh chóng thoát khỏi sự kìm cặp của đội vệ sĩ rồi chạy thật nhanh để tẩu thoát.

"Này! Bắt lấy cô ta!"

Dương Thiên nói qua bộ đàm cho tất cả những người khác nghe, Đới Manh nghe thấy cũng vội vàng từ trong phòng khách chạy ra bên ngoài để đuổi theo Nghiên Dương.

Trong khuôn viên rộng lớn của căn biệt thự, những bước chân nặng nề của đội vệ sĩ vang lên dồn dập khi họ hối hả rượt đuổi theo Nghiên Dương. Cô gái Nghiên Dương với dáng vẻ khoẻ khoắn đầy nhanh nhẹn, cô lao qua những bụi cây, thoát khỏi tầm ngắm của một số vệ sĩ khác, cô vòng qua bể bơi lớn và nhảy qua bức tường thấp. Đội vệ sĩ không ngừng đuổi theo sát nút, chỉ còn cách cô vài bước chân.

Tiếng thở dốc và tiếng la hét vang lên khắp khu vườn, Nghiên Dương với chút sức lực còn lại, tiếp tục phóng nhanh ra hướng cổng lớn.

"Đóng cổng!" Đới Manh từ xa nhìn thấy Nghiên Dương định tẩu thoát ra bên ngoài bằng cổng lớn thì lập tức hét qua bộ đàm.

Lúc này, cánh cổng sắt nặng nề đã bắt đầu đóng lại, nhưng Nghiên Dương không chùn bước. Với một cú nhảy chính xác, cô lăn qua khe hở cuối cùng ngay trước khi cổng đóng kín hoàn toàn.

Đội vệ sĩ ngay lập tức đến trước cổng, nhưng đã quá muộn. Nghiên Dương đã kịp thời được đồng bọn đón đi bằng một chiếc xe đen đang chờ sẵn, chiếc xe lao vút đi, để lại đằng sau làn khói bụi và tiếng động cơ gầm rú. Đội vệ sĩ chỉ còn biết nhìn theo, trong lòng đầy tiếc nuối và thất vọng vì chưa thể bắt được cô ta.

[Hoàn] [Đới Ngôn] Vòng Lặp Của Hi VọngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ