Đới Manh rời khỏi vòng tay đỡ cô của các cô gái y tá, cô lại tìm cái điện thoại của mình, miệng nói: "Cảm ơn... Tôi... Không sao..."
Những người y tá kia nhìn nhau, họ cùng nhau lui về sau để Đới Manh có khoảng trống, thấy Đới Manh loay xoay cầm điện thoại mà tay cô ấy run đến mất kiểm soát, một cô gái y tá nọ lại nhìn tivi đang chiếu chiếc máy bay rơi đến vỡ tan tành kia, cô nói với một người y tá khác: "Có lẽ người cô ấy quen có mặt trên chiếc máy bay ấy."
Mấy người y tá còn lại xuýt xoa một tiếng đầy chua xót.
Đới Manh tìm đến số của Phùng Hâm Dao, cô liền gọi cho đứa em gái của mình.
"Dụ Ngôn bay từ mấy giờ em có biết không?" Đới Manh cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói của cô không khỏi run rẩy sợ sệt.
Phùng Hâm Dao nghe thấy giọng của Đới Manh giống như vừa khóc, cô sốt ruột mà nói: "Em không biết, từ lúc sáu giờ rưỡi tối thì đã không thấy cậu ấy nhắn tin cho em nữa rồi. Làm sao thế? Có chuyện gì rồi sao?"
Đới Manh vô lực mà tựa lưng vào tường, dòng lệ nóng trong khoé mắt lại tuôn ra không ngừng, cô run run mà nói: "Dụ Ngôn em ấy... Em ấy..."
Thật sự bay lúc sáu giờ ba mươi phút tối...
Thật sự em ấy... Đã ở trên chuyến bay đó...
Thật sự...
Đới Manh nắm chặt điện thoại trong tay, đầu óc lại nghĩ về chuyện Dụ Ngôn thật sự đã rời xa cô, nỗi sợ hãi trong cô ngày một lớn dần, cô cảm thấy như thứ ánh sáng duy nhất chiếu rọi lên cuộc đời của mình đã không còn nữa... Ánh sáng ấy... Đã vụt mất trong thoáng chốc...
Và cô... Từ hôm nay phải sống thế nào?
Cô phải sống thế nào khi không có nàng ấy ở bên cạnh đây?
Giá như chị cầm theo điện thoại... Giá như chị không để bà ấy nghe điện thoại... Giá như em không nghe những lời lẽ đó từ bà ấy... Giá như chị nhìn thấy tin nhắn của em sớm hơn thì mọi chuyện đã không thành ra thế này...
Mọi chuyện bây giờ đều chỉ gói gọn trong hai chữ giá như thôi sao?
Chị cố gắng hơn sáu năm nay chỉ để được hạnh phúc bên em suốt đời, hiện tại thì sao chứ... Chị phải sống như thế nào khi em không còn ở bên cạnh chị nữa...?
Dụ Ngôn, em nói xem...
Nghĩ đến chuyện Dụ Ngôn không còn ở bên cạnh mình, nước mắt Đới Manh lại càng tuôn ra nhiều hơn, lồng ngực cô phập phồng từng nhịp thở mãnh liệt, trái tim cô như bị bóp chặt đến nghẹn ngào, tay chân cô không còn chút sức lực nào nữa.
Cô phải làm sao đây...?
Không được... Dụ Ngôn sẽ không có mặt trong chuyến bay ấy... Dụ Ngôn vẫn còn sống... Em ấy vẫn đang ổn...
Chắc chắn...
Chắc chắn là như vậy rồi...
Dụ Ngôn, xin em đừng rời xa chị...
"Đới Manh? Có chuyện gì thế? Nói em nghe được không?"
Thanh âm gấp gáp của Phùng Hâm Dao ở đầu dây bên kia lại vang vọng đến nhưng Đới Manh căn bản là không nghe thấy, cô khóc nhiều đến nỗi mắt cô mờ đi, hai tai cô ù khiến cô không thể nghe được bất cứ âm thanh nào khác, cổ họng cô thì lại khô khốc đến mức nói cũng không nói nổi.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] [Đới Ngôn] Vòng Lặp Của Hi Vọng
أدب الهواةCouple: Đới Manh x Dụ Ngôn Thể loại: tình cảm, lãng mạn, học đường, trưởng thành "Em biết con người ta không thể quá tham lam, nhưng ngày ấy khi nhìn thấy chị, em đã nghĩ chúng ta sẽ tốt đẹp cả một đời." "Có đôi lúc, lời nói ra với điều trong lòng đ...