3

140 15 4
                                    

- Thằng nhãi Ken Suppasit đâu! Bước ra đây gặp tao!

Học sinh lớp 10 ấy đương nhiên là sợ. Hôm nay tin đồn truyền xa xa phong phanh trùm trường nghỉ chơi với lớp trưởng nên chắc hẳn tâm trạng không tốt. Đến tìm Ken có lẽ là cực kì tệ, cả lớp chỉ có thể thầm cầu nguyện cho cậu bạn mọt sách của lớp mình.

Ken giật bắn mình, lúng túng gấp gọn sách vở rồi bẽn lẽn ra ngoài gặp First. Nó thoáng thấy cái bánh mình tặng anh Khaotung sáng nay mà trầm mặc. Không phải hai người họ nghỉ chơi rồi hay sao? Sao anh First lại cầm cái bánh ấy đến. Là trả lại cho nó sao?

- Mày có thấy cái gì đây không?

Hắn giơ cái bánh lên cho nó xem. Đúng là bánh nó tặng rồi, cái tờ giấy bé tý nó tỏ tình cho anh Khao vẫn còn nằm im trong mép bánh mì kia mà. Nó khẽ gật đầu, tay vò đến nát gấu áo, nó tặng anh Khaotung cơ mà.

- Cho mày xem này.

First ném thẳng cái bánh xuống đất, dùng chân dẫm mạnh làm cái túi khí nổ một tiếng lớn. Bánh nát như trái tim của nó nát. Hắn vẫn chưa thấy đã còn đay nghiến cái bánh, tờ giấy tỏ tình của nó cũng rơi ra lẫn cả dấu chân hẳn.

- Mày biết gì không? Tao nuôi Khaotung từ ngày nó mới có năm tuổi, giờ nó lớn, ngoài ăn đồ của bố mẹ thì chỉ ăn được đồ tao mua thôi.

- Em... em...

Ken siết tay thêm chặt. Nó ghét First chứ. Nó thấy Khao học giỏi mà lại suốt ngày đi với thằng trùm trường học dốt nên tiếc cho thiên tài như em. Song nó lại muốn được cùng em yêu đương để cùng nhau phát triển kiến thức, ai mà ngờ được, Khao lại không thèm đoái hoài. Ngược lại nó còn bị tên trùm trường đả kích cho một trận, tâm đau đến tê liệt.

- Mày có biết cái đống thư tình của mày ở đâu không?

- Dạ em không...

- Tao đốt nó rồi, Khaotung cho tao đốt đấy.

Hắn kể mà mặt hếch lên tận trời. Chính là cái điệu bộ đắc ý rằng: Tao đây là bạn thân của Khaotung và nó là bé yêu của tao.

Mắt thấy kim đồng hồ cứ chạy mà đuôi mắt giật giật. Giờ vào lớp sắp đến, hắn chỉ tiện tay đấm một cái vào bụng thằng Ken một cái, đe doạ sau đó ung dung rời đi.

- Mày cút cho xa khỏi Mèo Cam của tao. Đừng để tao cáu, tao gỡ cả lò nhà mày sang biên giới đấy.

- Anh Khaotung...

Nó cứ đứng đấy nhìn cái bánh nát vụn dưới chân mình. Hoá ra đây là cảm giác bị từ chối sao, đau thật. Rồi nó quỳ xuống nhặt mảnh giấy nhỏ, khẽ phủi đi lớp bẩn. Song nó bất động khi phát hiện chữ đỏ bé tý ghi dưới câu tỏ tình của nó. "Tớ đồng ý".

Thế là nó được chấp nhận rồi. Bất giác nó thấy đúng thật, người từ chối nó là First chứ không phải người nó thầm thích. Vậy là trùm trường không hề biết chuyện này, có lẽ là chỉ nó biết thôi. Nếu thế tại sao nó phải tránh xa, tại sao nó phải từ bỏ. Nó với anh Khaotung chẳng phải là một đôi trời sinh. Nghĩ thế nó lại vui vẻ, dọn cái bánh bẩn thỉu kia đem vứt, duy chỉ có tờ giấy nhỏ là được giữ lại.

Friends • FirstKhaotung ver Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ