11

126 17 10
                                    

Sang ngày hôm sau, Khaotung nghỉ học. First một thân đến lớp với mong ước được gặp em nhưng khi đến nơi chỉ nhận cái tin lạnh lùng rằng em nghỉ học vì lý do cá nhân. Lần đầu tiên hắn phải cứng họng trước câu hỏi Phuwin rằng sao em không đi học.

Hắn biết rõ, biết rõ lắm chứ. Khaotung tránh mặt hắn, em ghét hắn rồi. Hắn không còn xứng ngay cả chữ bạn. First chán nản nằm bẹt xuống bàn, kho ảnh nhỏ đều là của em. Khao đang ăn này, hai má phình lên đáng yêu, bé cưng ngồi này, cả người còn tròn một cục. Cả ảnh ngày con bé được mẹ Rick đưa cho nữa. Tất cả những cột mốc hắn cùng em trải qua hay không đều được hắn cất giữ trong kho ảnh của bản thân.

First không biết em đã huỷ theo dõi trang page nhỏ hắn lập ra để theo đuổi em chưa nhưng hắn vẫn muốn đăng. Đăng để tạm biệt tình đầu của hắn. Một mối tình đau đến thấu tâm can.

"Chào em người tôi yêu. Tôi đã tỏ tình em và đúng như tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Em không là bạn tôi và tôi cũng không còn được ở bên em nữa. Ngay cả là hàng xóm cũng khó em nhỉ. Em ơi, tôi không còn dám gọi em của tôi nữa vì tôi biết sự thật ấy đều không xảy ra. Mặc dù tôi đã mơ về tương lai, về tình yêu em đáp lại cho tôi nhưng cũng chỉ là mơ không thật. Nốt ngày hôm nay tôi muốn nói tôi yêu em, và chỉ yêu mình em suốt kiếp.

Theo đuổi thất bại. Tôi xin phép khoá blog vĩnh viễn."

Viết xong dòng trạng thái First hoàn toàn chìm vào giấc mơ của riêng mình. Ít nhất thì bên cạnh hắn vẫn còn lưu hương của em. Chỉ là ngửi một chút để bản thân tự lừa dối ngủ sâu hơn.

Khaotung ở nhà cũng chẳng khá hơn. Em dường như đã mất ngủ cả đêm. Đôi mắt đỏ ửng sưng tấy nhìn về phía xa xăm. Trong phòng chỗ nào đều là First. Cái ghế kia hắn từng ngồi học, trên giường hắn cùng em ôm nhau ngủ, máy tính cho hắn chơi điện tử, ngoài ra còn rất nhiều gấu bông hẳn mua cho em.

Mẹ Rick không biết con có chuyện gì nhưng chắc chắn là First và Khaotung đã có vấn đề cực kì lớn. Mẹ không ngại xen vào nhưng tính thằng con mẹ thì mẹ hiểu. Càng nói nó càng áp lực, càng suy nghĩ nhiều, rồi lại tự làm đau bản thân. Mẹ từng chứng kiến cảnh Khao vò đầu bứt tai tuyệt thực bao nhiêu ngày vì mất đi vị trí đứng đầu trong trường. Mẹ cũng từng thấy một Khaotung Thanawat hạnh phúc thế nào khi được minh oan.

Mẹ biết con mẹ mỏng manh nên mẹ chỉ muốn được bao bọc con trong tay như ngày con còn bé.

- Tungtung à, ăn sáng nào. Mở cửa cho mae đi con.

- Con không ăn đâu. Con đang học rồi.

Em bên trong nằm co rúm trên sàn nhà, nước mắt đã cạn từ bao giờ. Là em từ chối nhưng em cũng đau lắm. Khaotung ngây ngô chỉ nghĩ bản thân tiếc nuối cho tình bạn đẹp như mơ giữa em và hắn.

- Học thì bật điện lên con nhé. Mae xuống dưới, đói thì gọi mae.

Khaotung không trả lời nữa. Nằm đến nửa ngày mới chịu ngồi dậy. Cả người đã vã đầy mồ hôi, hai vết thương trên chân không được thay băng nên rỉ máu nhiều. Đó chẳng phải là thứ em quan tâm. Khao bật nước nóng tự tắm cho bản thân đồng thời tẩy rửa đi những thứ em cứ lưu luyến trong đại não.

Friends • FirstKhaotung ver Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ