"Who's gonna stop us from waltzing back into rekindled flames
Ai ngăn đôi ta xoay vần về với lửa hồng nhen nhóm
If we know the steps anyway
Khi nhịp chân ta nhuần nhuyễn nhịp nhàng?
We embroidered the memories of the time I was away
Ta dệt thêu hồi ức cho khoảng trống một thời xa cách
Stitching, "We were just kids, babe"
Người chắp vá, "Em à, khi đó ta trẻ dại""Thân với Tuấn lâu như vậy, tất nhiên mọi hành động, cảm xúc của Tuấn thế nào, Hiếu đều hiểu rõ. Người con gái đầu tiên và duy nhất Tuấn luôn để tâm. Ban đầu Hiếu chỉ nghĩ đơn giản là do có quen biết từ sớm, cũng được coi là gần nhà nhau thì quan tâm cũng là chuyện thường. Nhừng dần dà Hiếu nhận ra rằng chẳng có cái thứ gì gọi là "tình bạn đơn thuần" giữa nam và nữ. Nhất là khi với cương vị một người ngoài cuộc, chứng kiến hầu hết thái độ, cách hành xử của Tuấn đối với người trong lòng và tất cả những người còn lại. Tại sao Hiếu lại không ưa cô? Đơn giản vì cô là sự ưu tiên của anh, tất nhiên hơn cả Hiếu. Vẫn còn nhớ cái hồi cả Hiếu và anh có xe riêng, thậm chí nói nhà anh khá giả không là còn quá khiêm tốn. Nếu Tuấn thích, anh còn có thể đi học bằng oto của nhà, bố anh có cả một công ty lớn cơ mà. Thế mà ngày nào cũng thấy dậy sớm, đi bộ ra bến chờ xe bus đi học. Có lần Hiếu trễ học, định nhờ sự trợ giúp của người bạn thân duy nhất thì Tuấn phán một câu xanh rờn: "Xe hỏng rồi, có đi xe bus cùng thì đi". Rồi cũng đành đi xe bus cùng thật. Lúc đi vì đúng giờ cao điểm, học sinh trên xe rất đông nên Hiếu cũng chẳng để ý. Lúc về đi cùng một chuyến với cả hai, mới có cơ hội được chứng kiến lí do bạn thân cứ nhất quyết đi xe bus. Cả hai đứa ngồi hàng ghế cuối xe như một thói quen, Tuấn thậm chí còn chẳng quan tâm Hiếu ngồi ghế nào mà chỉ chăm chăm vào người trong lòng cậu ta. Anh luôn đi sau Tâm chứ không đi trước bao giờ, vào chỗ cũng là Tâm ngồi bên trong, Tuấn ngồi cạnh. Hiếu thì say xe nhẹ, nên ngồi bên dưới gần đầu xe hơn. Tuy ngồi dưới nhưng vốn cũng hay để ý, bao nhiêu chuyện "lén lút" Hiếu đều thấy. Nào là duỗi một chân ra để chắn, sợ xe rung lắc mà người trong lòng thì hay ngả nghiêng. Cũng thấy cả cảnh Tâm ngủ quên, dựa đầu vào vai Tuấn. Nhưng Hiếu xuống trước vài bến, nên lỡ mất cảnh đến bến phải xuống nhưng vì cô vẫn còn ngủ, anh cũng để kệ mà đi tận bến cuối mới gọi cô dậy.
Sự ưu tiên anh dành cho cô, chỉ có Hiếu thấy. Tình cảm cô dành cho anh, chỉ có cô thấy.
Hôm sau cô có tổ chức một mini show nhỏ, chỉ là để chiều fan. Tâm hơi ngạc nhiên vì nhìn xuống khán đài, lại thấy anh ngồi hàng ghế đầu, với bó hoa hồng đỏ thắm. Cô vẫn hát hay như vậy, duyên dáng như vậy, đôi lúc ánh mắt có chút buồn khi nhìn về phía anh, lúc xuống dưới giao lưu, cô có đưa tay ra chạm nhẹ vào vai anh. Tuấn cười dịu dàng, đôi mắt anh luôn hướng về cô, đúng hơn là chưa từng hướng về ai khác ngoài cô. Kết thúc buổi diễn, anh chủ động lên sân khấu tặng hoa với tâm trạng một người hâm mộ thực thụ, cô nhào tới ôm anh một cái rồi vội nói
- Cảm ơn Tuấn, bất ngờ đó nha!
- Bất ngờ không? Hôm nay Tâm hát hay lắm.
- Ở lại đi, lát nữa đi ăn khuya cùng Tâm.
- Được.. ĐượcAnh có hơi chần chừ, cô thì vô tư quá, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện anh đã đính hôn.
Hôm nay cô không đi ăn với ekip, mà là với anh...
Cả hai lại đến quán quen, không ăn mà chỉ uống cafe nhẹ nhàng, nói đôi chút những chuyện mới đây, rồi khoảng thời gian cô học hành khổ luyện, chỉ trong ba năm có thể trở thành ca sĩ nổi tiếng như hiện tại. Cả hai chỉ ngồi với nhau một lúc, rồi cô cũng phải rời đi. Tuấn tất nhiên đưa cô về tận cổng nhà rồi mới về.

BẠN ĐANG ĐỌC
Augenstern.
Fanfiction"Augenstern" - Những ngôi sao lấp lánh trong mắt người thương Cuối cùng sẽ có một ngày, người mà em yêu cũng được thiên hà trong mắt em soi sáng.