Chương 8 - Những giọt nước mắt đắng cay

217 12 5
                                    

Suốt mùa đông năm ấy khi trời rét run và tuyết rơi dày phủ lên ruộng đồng một màu trắng xoá, chúng tôi may mắn được tá túc bên dưới mái ấm nhỏ của vợ chồng bác Paul.

Ngôi nhà gỗ mộc mạc vốn đã chật chội nay lại càng không có chỗ đặt chân. Mỗi đêm, hai đứa chúng tôi đều chỉ có thể nằm sát bên tấm chắn lò sưởi bất chấp củi lửa cháy hừng hực mà chí choé xem ai được gác chân lên người ai. Lần nào Berry cũng cố chen chân vào cuộc chiến đó bằng cách chui vào giữa hai đứa tôi, hoặc ngồi lên người bọn tôi với cái thân chẳng còn bé bỏng gì nữa. Con gà mái mơ cứ chui rúc trong đống lộn xộn dưới chạn bếp, thỉnh thoảng lại ra góp vui bằng cách leo lên đầu khi cả bọn đang ngủ mê man mà không ngừng cục ta cục tác. Đàn thỏ được chúng tôi giữ chung chuồng với anh bạn ngựa to lớn để kiềm hãm quân số qua cái mùa thiếu ăn.

Cô Bennett bảo chưa mùa đông năm nào mà ngôi nhà lại được dịp nhộn nhịp như thế. Bác Paul đã từng cố thuyết phục Fig về ở luôn với vợ chồng bác, nhưng lần nào nó cũng từ chối. Chỉ khi mùa gió buốt kéo tới nó mới gom hết đồ đạc chuyển qua đây, vì căn chồi trống hoác trống huơ không thể cản nổi cái lạnh lúc nào cũng thường trực bên cửa.

Vào những mùa đông như thế, hai bác cháu thường đi câu cá trên sông băng nhằm tìm kiếm nguồn lương thực thay thế cho cây trồng đã héo khô trên những mảnh ruộng cằn cõi. Vì không thể trồng trọt, hun khói con lợn duy nhất trong chuồng là cách để đảm bảo cả nhà không đói ăn trong mấy tháng ròng. Bác Paul luôn là người gánh vác công việc nặng nề này, còn người phụ nữ duy nhất trong nhà, cô Bennett luôn nhận nhiệm vụ đan rổ từ cành liễu và gỗ cây vát mỏng với hy vọng sẽ bán được chúng trong phiên chợ thị trấn.

Nhập môn đan rổ đòi hỏi nhiều sự tỉ mỉ hơn tôi tưởng. Nếu không tập trung và bỏ quên một mối đan, việc phải tháo bỏ tất cả và làm lại từ bước sai tốn khá nhiều thời gian và mang đến một thử thách lớn cho lòng kiên nhẫn. Dẫu vậy khi tôi sai nhiều cũng là lúc tôi học được nhiều, và dần dà tôi đã tạo ra được chiếc rổ đan đầu tiên của riêng mình mặc dù trông nó vẫn còn vụng về lắm.

Khi mùa đông trôi qua và mùa xuân đến, tôi đã thuần thục món nghề này và đã bán được vài xu thành phẩm. Vì vậy tôi quyết tâm biến nó thành nghề tay trái bên cạnh công việc chăn cừu.

Tôi mê mẩn quay cuồng bên những chiếc rổ đến nỗi, có khi tôi ngủ quên giữa buổi chăn cừu vì đã thức suốt đêm qua tự mày mò kiểu đan mới. Công sức đó mau chóng được đền đáp khi cô Bennett liên tục bán được những chiếc rổ kiểu dáng mới của tôi với giá cao. Vừa nhận được tiền, chúng tôi ngay lập tức ăn mừng bằng một cái đùi dê nướng thơm phức. Tôi cũng không quên mua cho Fig một cục xà phòng mỡ lợn và một bộ đồ mới cóng thay cho những bộ đồ đã bị tôi cắt sửa te tua. Niềm hạnh phúc được tiêu pha những đồng tiền vất vả kiếm được đã cuốn lấy tôi bằng sức cám dỗ mạnh mẽ vô cùng.

Xuân qua rồi lại xuân đến, thấm thoắt tôi đã lưu lạc được hai năm. Vào một ngày, tôi vẫn nhớ như in trời âm u và mưa kéo dài từ tối hôm trước đó. Vừa mở cửa vào sáng sớm, cái ao cạnh căn chồi đã đầy tràn thu hút hai mẹ con bé hưu sao ghé thăm. Vừa nhìn thấy tôi, hai đứa nó giật mình đứng yên cảnh giác, sau đó nhanh chóng bỏ chạy mất hút vào rừng khi Berry đột ngột nhào đến tiếp cận chúng như một trò đùa tinh quái.

Trăng trôi về đâu - Cát ÂnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ