Chương 11 - Bí mật của tôi (1)

180 9 0
                                    

Cơ duyên giữa tôi và bà Wilmot là một câu chuyện dài bắt đầu vào một chiều dông.

Bão đến nhanh kéo theo mây đen giăng kín cả bầu trời; liền sau đó là những cơn cuồng phong lướt qua đồng cỏ, cuốn bay những mảnh vỡ hàng rào ngăn cách hai bãi đất trống. Trong tích tắc, một loạt tia chớp lóe lên liên hoàn, vẽ những đường man rợ như mạch máu có màu trắng sáng, xé toạc nền trời tối mịt rồi lao thẳng xuống giữa đồi. Tiếng ầm ầm như trống vỗ dồn dập sau đó dội thẳng vào ốc tai, khiến những kẻ yếu tim liên tưởng đến tai họa đang không ngừng giáng xuống.

Thật may đàn cừu đã về tới điền trang, vì ngay khi cánh cửa chuồng vừa đóng lại, tôi nghe thấy tiếng mấy bác nông dân lớn tiếng ngoài sân, nơi mà cái mái nhà kho ủ phô mai vừa bị gió lật tung một góc, kèm với đó là mưa như trút đột ngột ào đến khiến họ không kịp trở tay.

Trong khi cánh đàn ông đang ra sức vốc cát vào bao tải chèn lên mái nhà, cánh phụ nữ vội vã che chắn hàng kệ chất đầy những mẻ phô mai đang lên men bằng bất cứ thứ gì có thể vớ được.

Giúp đỡ họ vốn dĩ không phải nhiệm vụ của tôi. Nhưng theo thói quen, tôi lao nhanh khỏi chuồng gia súc, hăng hái chạy quanh đóng cửa sổ tất cả nhà kho, rồi xách xô hứng lấy những chỗ đang rũ nước từ chiếc mái nhà bị dột. Thế là điềm nhiên, tôi trở thành một phần trong số những người làm của điền trang, tất cả đều đang ra sức gia cố những khu vực hư hỏng nhằm hạn chế thấp nhất thiệt hại do cơn bão.

Khi mọi việc đã được xử lý xong xuôi, bộ dạng ai nấy đều ướt như chuột lột. Chúng tôi tụ lại quanh đống lửa vừa thắp giữa nhà kho chính, cởi lớp áo ngoài treo lên thanh sào dựng tạm bằng cách bắt ngang cây chổi quét trần giữa hai cái bàn. Trong lúc chờ quần áo được hông khô, bà bếp ném cho mỗi người một củ khoai sẵn có trong kho để tự nướng ăn lót dạ.

Làm việc liên tục cả ngày khiến ai cũng kiệt quệ, tóc tai bết bát dính vào làn da cháy nắng đồi mồi tàn tạ hết chỗ nói. Trách sao được, mới ban nãy trời vẫn còn nắng ráo trong veo không có lấy một gợn mây. Sáng sớm nay khi tôi đến mở cửa chuồng cừu đã thấy mọi người bắt đầu làm việc. Chỗ thảo mộc khô toàn bộ được đem ra phơi nắng để không bị mốc. Mấy tấm vải len vừa mới đập chiều qua cũng được căng ra phơi lên giàn. Đôi bò nâu đã được giống vào đòn ách, sẵn sàng cho công cuộc cày cấy. Cói đã được trải trong sân và cạnh đó là hai người phụ nữ lớn tuổi ngồi tết thảm. Cuộc sống thường nhật vẫn diễn ra như mọi khi, dường như chẳng ai mảy may hay biết chỉ vài tiếng nữa thôi giông bão sẽ đến gần.

Chiếc giỏ đựng khoai to kềnh càng đã vơi đi một nửa mà mưa chẳng có dấu hiệu gì sẽ tạnh. Có vẻ hơi ấm từ con quỷ đỏ đang nhảy tanh tách trên những thanh củi gỗ chưa đủ xua đi gió luồn qua khe cửa, người ta bắt đầu rót cho nhau mấy cốc nước ngã vàng có mùi yến mạch nổi bọt trắng li ti, thứ bia tươi có thể sản sinh ra nhiệt khi trôi tuột vào bao tử. Đến lượt tôi, bà bếp bảo một chị người làm vắt cho tôi ít sữa dê nóng ấm. Cầm lấy bát sữa trong tay, tôi chậm rãi nuốt từng ngụm, từ tốn cảm nhận vì thơm béo đẫm trên đầu lưỡi. Dòng chất lỏng chảy vào dạ dày, nhiệt từ đó chầm chậm lan ra, mang đến cảm giác vỗ về tạm thời xoa dịu cơn run rẩy.

Trăng trôi về đâu - Cát ÂnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ