7. sáu năm sau

71 9 0
                                    

Thuỳ Tiên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi. Đúng là không để người ta yên mà!

Công việc bận rộn ở bệnh viện khiến cô trân trọng những buổi cuối tuần như thế này hơn bao giờ hết, thế nên cô sẽ dùng cả ngày đó để ngủ bù nạp lại năng lượng. Không dễ gì mới có một hôm chủ nhật được thả lỏng mà lại bị tên chết bầm nào đó đánh thức. Thùy Tiên cố gắng đưa tay mò mẫm chiếc điện thoại đang lạc trôi đâu đó trong đống chăn đệm của mình, còn chưa kịp alo thì đã nhận ngay một tràng từ đối phương.

"Thuỳ Tiên mày chết ở xó nào rồi? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?". Phương Anh ở đầu dây bên kia đang dùng giọng điệu mà nó hay mắng cấp dưới để hỏi cô, chẳng nể nang ai cũng chẳng một câu chào nào. Haizz, sao đứa bạn già này của cô càng ngày càng nóng tính thế.

"Tao ở nhà chứ đâu ba". Thùy Tiên uể oải đáp lại nó.

"Đừng bảo với tao là giờ này mày còn đang ngủ đấy nhé. Có còn nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Thuỳ Tiên chậm chạp ngồi dậy, cố gắng lục từ trí nhớ rối tung của mình xem dạo gần đây có sự kiện gì không. Thế rồi hai mắt mèo đang nhắm nghiền bỗng mở to, ôi đm, hôm nay là sinh nhật con nhỏ San, thế mà cô lại quên béng đi mất.

Cũng lâu rồi bọn họ không tụ tập với nhau, cô đã hứa với tụi nó là hôm nay nhất định sẽ đến. Bước chân ra xã hội khiến con người ta phải xoay xở với rất nhiều thứ, những cuộc vui với bạn bè giờ có khi lại là những điều quý giá hơn bao giờ hết.

Thùy Tiên trả lời qua loa bảo tao đang trên đường đến rồi, xong ngắt máy ngay lập tức. Cô thề nếu mà thú nhận mình ngủ quên chắc Phương Anh sẽ mắng cô liền tù tì suốt hai mươi phút cũng nên. Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể để làm vệ sinh cá nhân, quần áo phẳng phiu một lượt từ đầu đến chân rồi mới bước ra khỏi nhà.

Lúc cô đến quán bar của Kiều Loan thì đã hơn một tiếng sau, cả bọn đều đã nhập cuộc rồi. Thuỳ Tiên nhìn đồng hồ với vẻ mặt đầy áy náy, cô đã cố gắng hết sức có thể rồi, nhưng kẹt xe không buông tha cho cô.

Nhắc đến Kiều Loan mới nhớ, nó là bạn gái hiện tại của Tường San , yêu nhau từ khi San còn là sinh viên năm hai, đến giờ cũng được hơn ba năm rồi.

Thật ra mối tình này cũng trắc trở lắm, chủ yếu là vì hội đồng quản trị của Tường San khá là cứng rắn. Cô thì không khắt khe gì mấy nhưng Thùy Linh với Phương Anh thì hơi bị khó thuyết phục. Hai người đó cứ đinh ninh rằng bạn của địch cũng là địch, có ai chơi với nhau mà tính cách không giống nhau không?

Cô bảo là có, Thiên Ân nhà cô cũng chơi với tụi kia mà có phải trap girl quái đâu, với lại San cũng không đến nỗi không biết nhìn người giống mà, tuy đúng là nó có hơi ngây thơ một chút.

Thuỳ Tiên không nghĩ Kiều Loan là người xấu, vì cô chứng kiến nó cưng chiều em San lên tận mây xanh, thiếu điều muốn bắt cái thang lên trời hái trăng hái sao gì đó cho em nó nữa thôi. Cô hiểu tụi nó lo lắng San đi vào vết xe đổ của cô, nhưng cô lại không nghĩ như thế. Vậy nên cô đã cố thuyết phục tụi nó là hãy nhìn cuộc sống theo chiều hướng tích cực đi, đâu phải gái tồi như Tiểu Vy có ở khắp mọi nơi đâu, em nó lớn rồi, để cho nó tự do trải nghiệm yêu đương.

Và thế là hội đồng quản trị mắt nhắm mắt mở để họ yêu nhau, thấm thoát cũng ba năm có lẻ rồi.

Quán bar này Kiều Loan mở lúc vừa tốt nghiệp đại học, nghe bảo hợp tác với đứa bạn nào đó. Con nhóc này ngày xưa đi học tuy không thông minh lắm nhưng bù lại rất biết cách kinh doanh, mới mở hai năm thôi mà giờ đã hoạt động rất tốt, thậm chí còn hơi bị nổi tiếng với giới trẻ Sài Gòn, tối nào cũng người ra người vào tấp nập.

Vì lâu lắm rồi mới tụ tập với cả ngày mai cô không phải trực ca sáng nên Thuỳ Tiên có buông thả bản thân một chút, cô vui đến nỗi uống quên trời quên đất, chẳng mấy chốc mà say đến độ đầu óc choáng váng.

Mà khi say thì con người ta dễ làm ra nhiều chuyện điên rồ lắm.

Nếu có thể cho thời gian quay ngược trở lại, cô thà ngủ quên không đến dù bị Phương Anh mắng đến mức có thể chuyển kiếp luôn cũng được.

Thuỳ Tiên mò mẫm đi vệ sinh, nhưng mà lúc trở lại thì cô say quá nên quên mất cái phòng của bọn họ ở đâu rồi. Đi một hồi thì chẳng biết lạc đến đâu, Kiều Loan cũng thật là, mắc gì thiết kế mấy cái phòng bar liền kề nhau mà cái nào cái nấy giống nhau y đúc vậy, đường thì còn vòng vèo quanh co nữa chứ.

Cô nhìn phòng trước mặt, thầm nghĩ chắc là đây rồi, tính đi vào thì bên trong vừa vặn có người mở cửa, Thuỳ Tiên mất đà ngã thẳng vào lòng đối phương. Cả người cô được ôm trọn trong một vòng tay rộng lớn. Trong khoảnh khắc đấy cô cảm tưởng như mình vừa được du hành thời gian về sáu năm trước, vẫn còn có thể đắm chìm trong vòng tay của ai đó.

Tiểu Vy bị một người nhào vào lòng thì có hơi bất ngờ, nàng thầm nghĩ chắc lại là người say ở đâu đi nhầm phòng đây. Tính đỡ đối phương dậy nhưng khi người trong lòng nàng vừa ngẩng mặt lên thì cả người nàng ngây như phỗng, trái đất này đúng là tròn mà, thế mà lại là Thuỳ Tiên cơ đấy.

"Ai đây? Xem có bé mèo nào đi lạc này". Tiểu Vy cười cười nhìn người trong lòng, không tự chủ được mà dùng tay khều khều cằm của cô.

"Chị này, buông tôi ra". Thuỳ Tiên nghiên đầu muốn tránh đi bàn tay tinh nghịch của nàng nhưng không được, thế là phụng phịu dùng tay mình hất văng nó.

"Ôi, dữ thế này". Tiểu Vy cảm thán.

"Thuỳ Tiên, có biết em là ai không?". Tiểu Vy đổi ý rồi, không muốn đỡ người dậy nữa. Thậm chí còn cố tình vòng tay ra sau lưng cô, kéo cô lại gần ôm chặt hơn nữa cơ.

"Đồ tồi"

"Gì cơ?". Thuỳ Tiên nói nhỏ quá khiến nàng không nghe rõ, thế nên nàng chồm mặt tới tính ghé sát tai lại gần nhưng mà cô dễ gì chịu, liền dùng tay đẩy mặt nàng ra xa hơn. Tiểu Vy phì cười. Người này lúc say có hơi đanh đá nhỉ.

"Em đó... Đồ tồi". Thuỳ Tiên bặm môi mèo một hồi rồi lẩm nhẩm từng chữ, cô dùng đôi mắt ầng ậng nước trừng Tiểu Vy, cố gắng muốn tránh thoát khỏi đối phương nhưng chút sức lực ít ỏi của cô thì chẳng khác nào như muối bỏ bể.

"Haha, đã đặt cả biệt danh cho em rồi cơ à, sao nghe xấu xa thế". Tiểu Vy cố gắng gượng cười sau khi nghe cô mắng mình.

"Thuỳ Tiên, chị đến đây với ai? Sao lại say như này hả?". Tiểu Vy nhìn Thuỳ Tiên nước mắt lưng tròng trước mặt mình một lát rồi đột ngột thay đổi giọng điệu, vẻ mặt nghiêm túc không còn cợt nhả như vừa nãy nữa, vòng tay của nàng siết chặt lấy cô hơn.

Thuỳ Tiên cảm thấy đầu óng choáng váng quá đi thôi. Trước mặt cô sao lại từ một người đang lải nhải không ngừng nhảy ra thành ba người thế này, rồi cả cơ thể như sắp bị sập nguồn đến nơi vậy. Không ổn rồi, mấy người cũng được, giờ cô chỉ muốn ngủ thôi. Trước khi mọi thứ tối sầm lại, cô loáng thoáng nghe giọng ai đó chửi thề. "Mẹ nó. Chị như thế này ra ngoài lỡ ai bắt mất thì sao".

Giọng ai mà quen thế nhỉ, à, hình như là tên bạn gái cũ tồi tệ sáu năm trước của cô.

[ Tiên Vy ] Nếu mình không thể quên... Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ