Chương 1

204 24 0
                                    

Song đặc công / Cường cường/Lính gác dẫn đường

nobody x zmjjkk
______

Nhiệm vụ bị hủy bỏ.

Mưa lớn không chỉ gây khó khăn cho hành động của họ mà còn mang đến một sự cố chưa từng có.

Tinh thần thể của đối tượng nhiệm vụ đột ngột biến đổi, thậm chí vượt quá phạm vi mà cấp A có thể chịu đựng được. Kết quả là tinh thần thể của KK cũng đột nhiên bạo loạn theo. Minh Câu* sau khi bất ngờ bị chủ nhân gọi về, bị kích thích mạnh đến mức không chịu quay lại biển ý thức, một mình nằm cuộn tròn trong góc ở điểm bắn hẻo lánh.

*冥驹= Minh Câu = Operator

Dù Nobody thường rất thành thạo trong việc đối phó với các rối loạn tinh thần của KK nhưng lúc này cũng không có cách nào mà xoay xở nhanh chóng được.

KK cứ nằm đó, ôm chặt lấy cơ thể của Minh Câu thở hổn hển, sự hỗn loạn trong biển ý thức khiến cậu không còn có thể nhìn rõ. Sau nhiều lần cố gắng thu hồi lại Minh Câu, cuối cùng cậu cũng đã ngã quỵ đi mất. Nobody biết rằng họ không thể chờ đợi thêm nữa. Các kênh liên lạc thông tin của họ dường như đã bị cắt đứt, vũ khí cũng gặp trục trặc. Lúc này, hai người họ chẳng khác gì miếng thịt chờ bị nướng chín trên lửa. Nếu đối phương phát hiện ra hai con cá lọt lưới này và bao vây họ, thì mọi chuyện sớm sẽ trở nên quá muộn.

Anh phải đưa KK rời khỏi đây, ngay bây giờ.

Tinh thần thể báo tuyết đại diện cho dẫn đường từ từ xuất hiện, đó là một con báo tuyết trắng muốt, toàn thân điểm xuyết những đốm đen.

"Phán Quan*, mang Minh Câu lên lưng."

*判官 = Phán Quan = Judge

Phán Quan gầm nhẹ một tiếng, hấp dẫn tinh thần thể Minh Câu lên lưng. Nobody nhẹ nhàng lắc lắc KK vài cái, nhưng tiếc thay cậu lính gác với tinh thần trên bờ vực sắp sụp đổ vẫn không thể đáp lại một lời.

"KK, súng của em đâu?" Nobody cõng cậu lên lưng, nhiệt từ làn da nóng rực truyền qua lớp áo giáp dày cộp, không khó để nhận ra người trên lưng đang ở trong trạng thái nguy hiểm. Anh bất giác hơi hoảng sợ, lo sợ KK mất ý thức, khiến cho cả con báo tuyết cũng trở nên lo lắng bồn chồn, đi đi lại lại.

"Đúng rồi, nghĩ xem súng ở đâu, súng có phải bị bỏ lại ở điểm chuyển tiếp trước không, nếu bị phát hiện chúng ta sẽ bị sếp mắng cho mà xem..."

Những sợi liên kết tinh thần trắng xóa từ người Nobody truyền ra, từng sợi từng sợi bao bọc lấy KK, từ cánh tay lan đến đầu, chân, không bỏ sót một tấc nào.

Trong cơn mưa đêm, ánh sáng trắng dịu dàng như tơ tằm bao bọc bảo vệ trứng non, còn trứng non bên trong thì không ngừng lẩm bẩm "súng, súng...," hoàn toàn không biết rằng khẩu súng mang mùi khói súng đậm đặc đang treo trước ngực dẫn đường, chỉ cách mũi cậu có một khoảng ngắn. Chỉ cần cậu cố gắng ngửi một chút là có thể nhận ra mùi hương quen thuộc đó.

Điểm bắn của họ bấy giờ đã bị phát hiện, nhưng may thay tiếng mưa lớn đã làm mờ đi nguồn gốc tiếng súng, đối phương vẫn cần một khoảng thời gian nhất định để quyết định nên tấn công hay phòng thủ.

【森康】Trung tâm thế giới Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ