74.

133 16 4
                                    

Địa điểm mà Dụ Ngôn cùng nhóm bạn của nàng đến là quán bar quen thuộc nằm ở trung tâm thành phố vô cùng sầm uất và tấp nập.

Đới Manh mở cửa xe cho Dụ Ngôn rồi khẽ cúi đầu đợi nàng ấy bước ra, lúc này Dụ Ngôn mới để ý một việc là Đới Manh đã cởi chiếc cà vạt khiến nàng khó chịu ra từ bao giờ rồi. Trước khi Dụ Ngôn rời khỏi xe, nàng nhìn thấy Đới Manh đã gấp gọn chiếc cà vạt đen đặt vào hộc xe, khoé môi nàng nở một nụ cười vui vẻ khó lòng giấu diếm nổi.

Đới Manh tuy rằng thỉnh thoảng sẽ cãi lời nàng nhưng sau đó chị ấy cũng sẽ làm theo lời mà nàng yêu cầu.

Dụ Ngôn bước ra ngoài, nàng dịu dàng đưa tay đến chỉnh cổ áo sơ mi của Đới Manh lại cho ngay thẳng, nàng nhỏ giọng nói: "Không phải là sợ bị phạt sao?"

Đới Manh nhìn bàn tay trắng nõn của Dụ Ngôn đang thao tác trên cổ áo của mình, trái tim cô bắt đầu nhộn nhạo, cô thấp giọng đáp: "Tôi không muốn làm tiểu thư khó chịu."

Khoé môi Dụ Ngôn nhẹ nhếch lên một chút, nàng vỗ nhẹ lên vai Đới Manh hai cái, nói: "Vào thôi."

Đới Manh đưa chìa khoá xe cho bảo vệ quán bar để họ mang xe vào bãi đỗ giúp mình, sau đó cô theo chân Dụ Ngôn đi vào bên trong. Hai người vừa rẽ vào một lối đi thì có một người mặc trên người bộ vest đen tiến đến, đôi mắt của người nọ sáng rực khi nhìn thấy Đới Manh, cô gái ấy vỗ lên vai Đới Manh, mừng rỡ mà nói: "Đới Manh!? Phải cậu không!?"

Đới Manh và Dụ Ngôn cùng lúc dừng bước chân lại, Đới Manh đưa mắt nhìn người nọ một chút, đồng tử cô khẽ co giãn khi nhận ra cô gái đó là ai, cô bật cười đáp: "Ây da Trần Giác, lâu quá rồi mới gặp cậu."

Trần Giác là một người bạn cấp ba của Đới Manh khi cô còn học ở Thượng Hải, Trần Giác cũng là một trong những người bạn thân thiết nhất với Đới Manh ở trong lớp. Ngày ấy Đới Manh rời đi không một lời từ biệt, Trần Giác cũng đã vô cùng buồn bã không khác gì Cao Hi Văn.

Hôm nay lại được gặp cậu ấy ở đây là điều vui vẻ nhất trong ngày rồi.

"Cái tên chết bầm này, cậu đã đi đâu thế hả?" Trần Giác đấm nhẹ lên bả vai Đới Manh một cái, nụ cười treo trên môi không thể giấu diếm được.

Đới Manh phì cười một cái, cô nói: "Bây giờ ở đây rồi, có thể liên lạc với tớ bất kì lúc nào."

Trần Giác lúc này mới để ý đến người đi cùng với Đới Manh, khoảnh khắc cô nhận ra cô gái kia là ai thì cô liền há miệng bất ngờ, kinh hô mà la lên một tiếng "Ô" kéo dài.

Đới Manh lập tức bịt miệng Trần Giác lại trước khi cậu ấy lại nói ra điều gì đó làm Dụ Ngôn nghi ngờ, cô suỵt một tiếng với Trần Giác, sau đó kéo Trần Giác ra xa Dụ Ngôn một chút, cô thấp giọng: "Này, hiện tại thì đừng nói bất cứ điều gì với em ấy cả, tớ sẽ nói chuyện với cậu sau, được chứ?"

Trần Giác ngay lập tức gật đầu hiểu chuyện, cô lại tiếp tục tò mò: "Cậu đi cùng với em ấy thế này là sao?"

Đới Manh gãi gãi đầu, cô nói: "Tớ làm vệ sĩ cho em ấy. Tớ phải vào trong rồi, có gì lát nữa tớ tìm cậu, chúng ta kết bạn Wechat sau nhé, bây giờ tớ gấp lắm."

[Hoàn] [Đới Ngôn] Vòng Lặp Của Hi VọngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ