Tôi cũng không hiểu cho lắm, rõ ràng có người bên ngoài thì tỏ ra thờ ơ lạnh lùng sao nội tâm lại bực tức thế nhỉ? Tôi đứng cách Jisoo không xa, thấy chị cau mày nhìn màn hình máy tính. Ai không biết còn tưởng chị đang giải quyết công việc gì khó khăn lắm đấy.
Ai mà ngờ được đường đường là một tổng giám đốc lạnh lùng lại lên mạng gõ tìm kiếm chỉ vì vợ không chịu sờ cơ bụng mình. Tôi không khỏi thở dài, ngập ngừng gọi chị: "Kim Jisoo?"
[Sao vợ lại gọi cả họ cả tên mình thế nhỉ? Kết hôn với nhau rồi mà, sao vẫn còn thế này?]
Tiếng nói bên trong vang nhanh hơn so với miệng một chút, ngay sau đó chị quay đầu lại và nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ: "Sao thế?"
Tôi: "..."
Có điều phải nói rằng, tôi thực sự không quen với sự tương phản này.
"Ừm... chúng ta đi ngủ nhé?"
Tôi chỉ vào chiếc giường và hỏi chị ấy một cách cẩn thận. Dù sao hôm nay cũng là đêm tân hôn của chúng tôi, cho dù chị ấy có nghĩ một đằng nói một nẻo đi chăng nữa thì cũng phải động thủ.
[Vợ muốn ngủ với mình? Có phải cô ấy cũng rung động với mình rồi phải không?]
[Quả nhiên, cơ bụng vẫn là hữu dụng nhất! Ngày mai phải tăng lương cho trợ lý!]
Jisoo dè dặt mà hờ hững gật đầu, đồng thời thốt ra một tiếng quý giá: "Ừm."
Tôi nhìn vẻ mặt hờ hững của chị, trong đầu tràn ngập tiếng ngâm nga bung lụa của chị, gương mặt không khỏi khẽ vặn vẹo. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi không biết chị ấy có bị tâm thần phân liệt hay không nữa, nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị căn bệnh ấy mất thôi. Thở dài một tiếng, tôi bỏ dép leo lên giường tìm một vị trí thích hợp rồi nằm xuống, xoay người chuẩn bị ngủ.
[Hí hí hí! Vợ muốn ngủ với mình! Hạnh phúc quá! Chờ hơn mười năm cuối cùng cũng cưới được vợ về, là lá la.]
Nghe thấy giọng nói từ bên trong này, tôi đột nhiên mở mắt ra không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Jisoo, chị đang chuẩn bị tung chăn ra và nằm xuống. Nhìn chằm chằm vào chị một lúc khiến cho trên khuôn mặt chị dần xuất hiện điều gì đó kì lạ.
"Em không ngủ đi còn nhìn chị làm gì"
Lông mày chị hơi cau lại, vẻ mặt có vẻ hơi lo lắng. Nếu không phải giọng nói bên trong của chị lớn tới mức gần như đánh gục tôi đến chân động thì tôi thực sự nghĩ chị ấy ghét tôi đó. Nói thì nói vậy thôi chứ thật ra từ trước tới giờ tôi thật sự nghĩ như vậy, chị ấy ghét tôi. Nhưng bây giờ có vẻ như ... không phải như thế.
_____________________________________
Như cái gọi là kết hôn kia thực chất cũng chỉ là theo lời mai mối, nghe lệnh cha mẹ. Jisoo và tôi chính là như vậy đó. Bố tôi và bố chị ấy khi còn trẻ từng là đồng đội, nghe nói bố của Jisoo suýt chết trên chiến trường vì cứu bố tôi. Ơn cứu mạng không có cách nào báo đáp nên hiện tại chỉ có thể dùng con gái để báo đáp ân đức này thôi.
Cứ như vậy tôi và chị kết hôn dưới sự sắp đặt của bố mẹ hai bên. Trong thâm tâm tôi luôn nghĩ anh cưới tôi chỉ để thoả mãn yêu cầu của gia đình. Về phần tôi, đương nhiên là bởi vì mọi mặt, Kim Jisoo đã giẫm nát bét cái tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi rồi.
Nhất là khuôn mặt đẹp phi giới tính nữa, đi ngoài đường mà nhìn thấy thì không thể nào không ngoái lại nhìn thêm lần nữa.
Không chỉ vậy, từ khi còn nhỏ chị đã thông tạo mọi thứ, cầm kì thi hoạ chả thiếu cái gì. Bố tôi tung hô Jisoo lên tận trời, nói là cả nhà đều quen biết nhau hết cả rồi, sau này tôi gả về đó cũng không sợ bị tủi thân. Nói chung, chị chính là đối tượng kết hôn hoàn hảo.
Tôi chợt nhớ ra khi còn học cấp hai, vì trượt kì thi giữa kì, tôi lo lắng về nhà sẽ bị đánh nên đã ngồi xổm trên con đường cách nhà không xa mà khóc. Tình cờ là chị cùng bố mẹ đến thăm họ hàng ở gần đó. Khi đó anh đi đưa cho tôi một cây kẹo mút, dỗ dành an ủi tôi đừng khóc. Những gì xảy ra ngày hôm đó luôn được khắc ghi trong trái tim tôi.
Nhưng sau này khi gặp lại Jisoo, tôi luôn cảm thấy chị ấy quá xa cách, không hề dễ gần như khi còn nhỏ. Cho đến khi học cấp ba, gia đình chị chuyển đến gần nhà tôi. Vào năm chị thi đại học, tôi tham gia kì thi tuyển sinh vào cấp ba.
Khi tôi học trung học, tôi thường nghe các giáo viên khen ngợi chị ấy, tôi cũng nghe nhiều tin đồn và truyền thuyết về Jisoo từ các bạn cùng lớp. Ba năm học chị đều là hoa khôi, học giỏi và cũng là bá chủ của trường.
Kim Jisoo giống như một huyền thoại.
Có lẽ vì bị Jisoo ảnh hưởng, ba năm học ở trường cấp ba tôi vô cùng chăm chỉ, sau đó được nhận vào trường đại học của chị. Chỉ là khi tôi mới học năm nhất thì chị đã ra nước ngoài du học rồi. Trước khi đi nước ngoài, chị ấy tình cờ thấy lớp phó học tập của lớp tôi đang tỏ tình với tôi. Hôm ấy chị nghiêm nghị nói với tôi: "Yêu đương ảnh hưởng việc học lắm, đừng lãng phí thời gian nữa."
Tôi thực sự đánh giá cao chị ấy!
Những lời của chị đã nhắc nhở tôi rằng việc yêu đương không quan trọng bằng học hành. Sau đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều, cứ học tập theo Jisoo mà cống hiến hết mình cho việc học. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
GIọng nói của chị mang những suy nghĩ vẩn vơ của tôi trở lại: [Vợ cứ nhìn mình thế này, chắc là định làm gì với mình à?]
[Thế mình có nên mong chờ một chút không nhỉ? Hồi hộp quá!]
Tôi: "...."
Tôi liếc nhìn chị đang mong chờ được nằm xuống, trong lòng dần nảy một mối nghi ngờ.
Chẳng lẽ Kim Jisoo thích tôi từ bé rồi à?
Không phải chứ??? Tôi cứ có cảm giác khó chịu trong lòng, quyết định hỏi thử chị. Tôi chống một tay xuống giường, ghé người lại gần chị. Tôi nghe thấy trái tim rạo rực của chị lại quay cuồng.
[Vợ lại gần mình như thế là vợ muốn hôn mình đúng không?]
[Mình có nên chủ động nghiêng người không nhỉ?]
Phụt!!!!
Người chồng này của tôi trong đầu toàn chuyện yêu đương!!! Tôi mới chỉ ghé qua thôi mà chị đã định tự mình dâng lên tấm thân này rồi à? Tôi hỏi thẳng: "Chị có muốn hôn không?"