81.

138 16 0
                                    

"Dụ Ngôn! Hôm nay đi chơi không? Sao dạo này cậu cứ tránh né tụi mình vậy? Bị gì thế?"

Hôm nay cũng như thường ngày, Dụ Ngôn vùi mình cả ngày trên lớp học và thư viện của trường để chuẩn bị cho bài luận văn tốt nghiệp của mình. Buổi tối sáu giờ nàng mới kết thúc lớp học và ra về.

Ngay lúc nàng chuẩn bị ngồi vào xe để Đới Manh đưa nàng về thì đám bạn hơn bảy người của nàng chạy đến gọi nàng lại.

Đới Manh rũ mắt nhìn Dụ Ngôn một lúc, trong đầu suy nghĩ không biết nàng ấy có vấn đề gì mà lại trở nên thế này.

Dụ Ngôn thở dài một hơi, nàng chán nản mà nói: "Không đi, các cậu muốn đi thì đi đi. Sau này cũng đừng rủ rê tớ đi đâu cả, thời gian tới tớ sẽ tập trung cho việc học."

"Này, giận tụi tớ cái gì cũng phải nói, cậu như thế tụi tớ biết làm sao?"

Dụ Ngôn đưa cái balo nàng đang cầm trên tay cho Đới Manh, nàng chậm rãi đáp: "Không giận gì cả, chỉ là cảm thấy tớ không hợp với các cậu nữa thôi. Từ nay loại tớ ra khỏi nhóm cũng được, dù sao tớ cũng không đi chơi cùng các cậu được nữa."

Dụ Ngôn nói rồi muốn ngồi vào trong xe nhưng nàng bị một bàn tay nắm lấy cổ tay của nàng lại, người đó nói: "Này, cậu nghĩ tụi tớ thấp hèn không thể chơi cùng với cậu được sao? Khinh tụi này nghèo đấy à?"

Dụ Ngôn khẽ xoay người lại để nhìn người vừa mới nói câu nói kia ra, Đới Manh tiến đến một bước nhưng nhận được ánh mắt kiên định của Dụ Ngôn, cô lại lùi lại một chút. Dụ Ngôn liếc mắt nhìn vào cổ tay của mình, nàng xoay cổ tay để thoát ra khỏi cái nắm ấy của người nọ, nàng chép miệng nói: "Tớ có khinh các cậu hay không thì các cậu tự bản thân nhận thức đi. Còn cậu, Vương Hân, tớ khinh bỉ cậu là thật đấy."

Vương Hân là người vừa nắm cổ tay Dụ Ngôn không cho nàng ấy ngồi vào trong xe và cũng là người vừa nói câu nói kia.

Nghe Dụ Ngôn nói vậy, Vương Hân lập tức tức giận mà nói: "Cậu...! Tớ làm cái gì mà cậu lại nói như thế!? Muốn chết sao!?"

Dụ Ngôn không nói không rằng, nàng giơ tay phải lên rồi thật mạnh giáng xuống một bên má của Vương Hân, khiến Vương Hân không kịp đỡ lấy cái tát trời giáng của nàng.

Gương mặt của Vương Hân vì cái tát quá mạnh của Dụ Ngôn mà xoay theo hướng mà nàng ấy tát, bên má trái của Vương Hân bắt đầu đỏ ửng và nóng rát đến khó chịu. Đau đớn cộng thêm mất mặt, Vương Hân điên cuồng hét lên: "Dụ Ngôn! Mày điên rồi sao!? Sao mày dám tát tao!?"

Thấy Vương Hân lao đến đánh Dụ Ngôn, Đới Manh liền chạy đến che chắn cho Dụ Ngôn, khiến cho cái đánh của Vương Hân rơi trúng vai của Đới Manh, Vương Hân lại tức tối mà định đánh thêm một cái nữa nhưng Đới Manh rất nhanh đã chụp được bàn tay hư hỏng của Vương Hân, ánh mắt cô như có dao mà ghim thẳng vào đôi mắt của Vương Hân, Vương Hân sợ hãi mà lùi về phía sau.

Đám bạn của Dụ Ngôn cũng nháo nhào không kém, một người nói: "Dụ Ngôn, cậu nói vậy là sao?"

Dụ Ngôn bước sang một bên để đứng cạnh Đới Manh, nàng khoanh tay lại, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Các cậu hỏi Vương Hân xem hôm sinh nhật cậu ấy, cậu ấy đã làm những gì với tớ?"

[Hoàn] [Đới Ngôn] Vòng Lặp Của Hi VọngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ