89.

172 14 1
                                    

Sáng thứ năm như đã hẹn, nhóm bạn nhỏ lại cùng nhau đi uống cà phê để nói chuyện tại quán cà phê quen thuộc. Dù Dụ Ngôn có nói Đới Manh đi vào bên trong uống cà phê với mọi người nhưng Đới Manh nhất quyết không chịu, vậy nên Dụ Ngôn cũng không ép Đới Manh thêm được nữa.

Nhóm bạn nhỏ lâu ngày không gặp lại bắt đầu luyên thuyên nói chuyện đủ điều.

Ngày hôm sau Phùng Hâm Dao và Tĩnh Thanh Nhiễm đã cùng với ông bà Dụ và vài người khác bay đến Macau để đi công tác, vậy nên Dụ Ngôn từ sáng sớm đã chạy xuống phòng của Đới Manh để ngủ nướng thay vì ngủ ở trong phòng của nàng.

Đới Manh cũng không còn cách nào khác, hôm nay nàng ấy sẽ học vào buổi chiều, thế nên để nàng ấy ngủ một chút cũng được.

"Chị lên đây nằm với em!" Dụ Ngôn nhìn Đới Manh mặc bộ đồ ngủ mà chuẩn bị rời khỏi giường kia, nàng lập tức gọi chị ấy lại.

Đới Manh khẽ xoay lại nhìn Dụ Ngôn đang nằm trên gối của mình, cô nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi nói: "Chị không ngủ được nữa, em ngủ đi."

Dụ Ngôn long lanh đôi mắt mà nhìn Đới Manh, nàng khẽ bĩu môi, vô cùng buồn bã mà nói: "Ba mẹ đi rồi nên em tranh thủ xuống đây ôm chị một chút, bây giờ chị lại muốn bỏ em đi. Đới Manh chị là đồ tồi!"

Đới Manh: "..."

Cô có chỗ nào tồi?

Bất quá Đới Manh không muốn làm trái ý nàng ấy, cô lại nằm xuống giường rồi chui vào tấm chăn mỏng cùng nàng ấy.

Dụ Ngôn lập tức chui vào lòng Đới Manh, tay vòng qua chiếc eo thon gọn săn chắc của chị ấy rồi siết thật chặt lấy, mặt nàng vùi vào lồng ngực của Đới Manh, tham lam mà hít ngửi mùi hương quyến rũ đặc trưng của chị ấy.

Đới Manh dịu dàng xoa đầu Dụ Ngôn.

Bàn tay của Dụ Ngôn tất nhiên là không yên phận, nàng chậm rãi luồn tay vào bên trong chiếc áo thun của Đới Manh với ý định sờ lên bụng chị ấy để kiểm tra xem chị ấy thật sự có cơ bụng hay không.

Nàng chỉ vừa mới vén áo của Đới Manh lên thì đã nghe chị ấy nói: "Dụ Ngôn, em làm gì?"

Dụ Ngôn cảm nhận được có một bàn tay đang mạnh bạo mà giữ tay nàng lại không cho nàng tiến sâu thêm, nàng bĩu môi mà nói: "Em chỉ là... Muốn sờ bụng chị một chút. Không được sao?"

Đới Manh nghe vậy thì im lặng một lúc lâu.

Dụ Ngôn ngước mặt lên, chớp chớp mắt mà nhìn Đới Manh.

Trước vẻ mặt làm nũng đáng yêu chết người này của Dụ Ngôn, Đới Manh làm sao có thể từ chối được cơ chứ?

Đới Manh nhẹ giọng "ừm" một cái, cô nói thêm: "Muốn sờ bụng thì sờ, nhưng chỉ được sờ bụng. Em làm trái với lời em nói thì chị sẽ không tin tưởng em thêm lần nào nữa."

Dụ Ngôn có chút bực dọc vì tên Đới Manh này lúc nào cũng nguyên tắc như thế, nhưng bất quá chị ấy cho phép cũng đã là điều may mắn lắm rồi, nàng không dám làm trái ý chị ấy.

Dụ Ngôn khẽ gật đầu với Đới Manh.

Lúc này Đới Manh mới buông tay đang giữ cổ tay Dụ Ngôn ra, cô chậm rãi vén áo của mình lên để Dụ Ngôn bắt đầu làm việc mà nàng ấy muốn.

[Hoàn] [Đới Ngôn] Vòng Lặp Của Hi VọngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ