Yoongi vừa mở mắt, cơn đau đầu choáng váng đã nhanh chóng ập tới. Min YoonGi bình thường ở nhà cũng là cậu ấm, ngủ chăn xịn gối êm bằng vải lụa tơ mịn mướt mới ngủ, chứ ba thứ vải cotton chỉ khiến anh khó chịu hơn thôi. Khỏi cần mở mắt nhìn cũng đủ biết anh đang không phải ở nhà.
Chắc là nhà Jungkook.
Yoongi dụi mắt, cố bật người ngồi dậy, mái tóc xoăn lãng tử ấy bây giờ rối lại, xù lên.
Trông chả khác gì con gấu.
Lay nhẹ hai bên thái dương, Yoongi rên khẽ một tiếng khó chịu, mắt nhắm mắt mở.
Đây là đâu?
Đâu phải nhà Jungkook?
"Jungkook ahhh"
Yoongi sợ mình hoa mắt, cố gân cái cổ họng đã buốt rát khô hết cả mà gọi lớn một tiếng.
Không một lời đáp trả.
Yoongi nặng nề bước xuống giường, lê từng bước ra tới cửa, vò rối mái tóc mơ mơ màng màng bước xuống lầu.
"If I was your boyfriend never let you go
Keep you on my arm boy, you never be alone"Giọng hát của cậu thiếu niên trong trẻo vang vọng lại từ trong bếp. Yoongi lọ mọ bước vào, gãi gãi rồi kéo ghế đặt mông ngồi xuống, ngáp dài một tiếng.
"Cha mẹ ơi!"
Tiếng ngáp của anh làm cho ai kia giật mình.
"Anh dậy hồi nào vậy?"
"Jimin ? Tôi tưởng Jungkook đưa tôi về. Cũng vừa dậy thôi mà"
Jimin nhìn điệu bộ con người này ngáp ngắn ngáp dài, đầu bù tóc rối, mặt còn sưng húp cả lên vì vừa mới ngủ dậy mà bật cười.
Hình tượng nam thần của anh trong mắt cậu bay một cái vèo đi mất.
Trông chả khác gì con gấu ngủ đông.
"Đêm qua cậu đưa tôi về à?"
"Anh đang ở nhà tôi đây còn phải hỏi hả?"
Jimin trước đó còn cười cười mà bây giờ mặt đã lạnh đi.
Gì vậy trời, Yoongi tự cảm thấy hôm nay Jimin như một người khác. Mọi hôm anh anh em em với Yoongi, hôm nay tự dưng xưng tôi mà thái độ còn lạnh tanh lạnh ngắt.
Làm sao mà Yoongi biết được, con mèo nhỏ kia đang ghen.
"Cho xin ly nước được hông"
Jimin nghe người kia hỏi, gật gật đầu, tiện tay tắt bếp rồi quay sang rót cho anh ly nước.
Đồ ăn sáng được cậu bày trên bàn, không có gì nhiều, chỉ là bánh mì ốp la hai trứng và kèm theo một lon coca. Jimin cứ thế đẩy về phía Yoongi.
"Ăn đi rồi tôi trả chìa khoá xe cho anh về"
Yoongi nuốt ngụm nước nhìn chằm chằm lấy Jimin . Đùa chứ cậu nhóc này coi vậy mà được việc ghê. Min YoonGi từ bé đến lớn ở nhà chỉ toàn mẹ nấu cho ăn, một lần động móng tay cũng không có, 25 tuổi đầu chỉ có ra ngoài đi học, đi làm rồi về nhà ăn ngủ.
"Sao còn nhìn? Hay là chê? Chê thì thôi"
Jimin đưa tay định vơ hết thức ăn về chỗ mình đã bị Yoongi kịp cản lại.
"Không phải"
"Chứ làm sao?"
"Chưa đánh răng"
Jimin bất lực, rốt cuộc trước mặt cậu đây có phải anh trưởng phòng ngầu ngầu ít nói mà cậu đã gặp không, sao bây giờ trông anh ta ngốc vậy.
Jimin thở dài bỏ lên phòng, một lát sau trở xuống với một bàn chải, một khăn lau mặt và một tuýp kem đánh răng trên tay.
"Nè, đánh răng đi, không phải quản gia của anh đâu mà phục vụ anh từng chút"
"Bàn chải này-"
"Bàn chải sạch, Min thiếu ạ"
Jimin trả lời, mạnh dạn gằng giọng một cái. Cậu đủ hiểu anh là con cưng, vào làm ở công ty Namjoon cũng là để giết thời gian thôi chứ lương có hay không cũng được. Cũng không hiểu sao con người này không chịu về điều hành công ty của ba hắn đi mà lại đi làm ở chỗ của Namjoon hyung.
Suy nghĩ của những người giàu, Jimin không hiểu nổi.
Mà Jimin cũng khá, chưa bao lâu đã tìm hiểu được quá trời về người ta.
Yoongi đánh răng rửa mặt xong trở ra trả lại mọi thứ cho Jimin , lủi thủi vào bàn ăn trong 5 phút đã càn quét sạch hết mọi thứ không sót lại cái gì.
À tất nhiên là sót lại muỗng đĩa.
Ăn xong lại bước ra sofa của Jimin nằm dài.
Jimin từ bên ngoài ôm mớ quần áo vào trong vừa đi vừa ngửi, giật mình vì Min YoonGi vẫn còn nằm dài trong nhà mình. Nhìn sang bếp đã thấy chén dĩa đã được rửa sạch.
Hoá ra là cũng biết rửa cho người ta.
Lần đầu tiên trong 25 năm cuộc đời Min YoonGi rửa chén.
"Hôm qua, tôi tự thay đồ à?"
Yoongi nằm vắt vẻo trên sofa hỏi Jimin đang bận làm gì đó trong bếp.
"Tôi thay"
Jimin nhẹ giọng trả lời.
"Cái gì cơ?"
Excuse me, what the...flower? Min YoonGi thủ thân như ngọc bây giờ lại để một cậu trai thay đồ cho mình. Vẻ mặt anh khổ sở vạch nhẹ ngực áo mình nhìn vào như cái kiểu vừa mất đi thứ quý giá nhất của đời con trai.
Park Jimin trong này nhìn thấy cũng chỉ lắc đầu cười khổ. Mà nghĩ tới đêm qua thì mặt cậu đã vội đanh lại, không có chút sắc.
"Đàn ông con trai với nhau, có gì mà anh ngại"
Jimin bên trong dõng dạc trả lời.
Dõng dạc theo một cách tự nhiên mà không biết ngượng.
Dõng dạc cứ như là mình thẳng.
"Yên tâm đi, còn nguyên."
"Hôm qua anh ôm hôn gái sao không sợ nó thịt anh, tôi thay đồ giúp mà làm thấy ghê vậy."
BẠN ĐANG ĐỌC
CHUYỂN VER •[ YOONMIN ]• First Love
Non-FictionPark Jimin 23 tuổi đầu, tốt nghiệp ra trường đi làm được một năm vì bất mãn tên sếp lưu manh mà đánh hắn toé cả máu mũi. Một ngày thất nghiệp, được Seokjin giới thiệu cho vào làm ở một công ty tốt mà một bước lên tiên. Ở đây, cậu gặp được mục tiêu...