4

158 17 0
                                    

Khung cảnh đẹp nhất, thời điểm thơ mộng nhất đối với Satang là tầm khoảng 6 giờ kém ở cửa sổ, nơi có bàn làm việc của Winny cùng với một đống dụng cụ vẽ vời của em. Em chọn khung cảnh ấy như một góc chill của mình khi không có ý tưởng để chạy bài, hay đơn giản chỉ muốn thư giản đôi mắt của mình thôi.

Bài lần này Satang được giao cho làm khá khó, chủ yếu phải cần đi nhiều chi tiết nên em hơi cong lưng mỏi gối. Người anh cùng phòng với em cũng không ngoại lệ gì mấy, tên bác sĩ kia cũng vùi đầu vào đống deadline mấy ngày nay. Đến khuya ai buồn ngủ thì chúc ngủ trước, người kia chúc ngủ ngon rồi hứa ngủ sớm, hầu hết là Satang là người ngã lưng trước thôi.

- Ôi trời ơi cuối cùng cũng xong. - Mèo con vươn tay, vặn vẹo qua lại ngắm nhìn khung tranh phải dán mặt vào mấy ngày liền, ngắm nghía lại thành phẩm của mình.

- Em chăm chạy bài nhỉ. - Winny dù không nhìn cũng biết Satang đang cười mỉm, anh vừa viết vừa cất tiếng vọng sang kế bên mình.

- Làm cho xong để em ngủ cho đã, đỡ phải làm hấp tấp.

Cuộc trò chuyện kết thúc nhanh chóng, Winny cũng chăm chú làm bài tập, năm nay anh học nhiều hơn, cũng chăm chỉ hơn nữa, nhìn là biết anh tâm huyết với ngành y như thế nào. Trong mắt Satang, Winny như một vị thần, hoàn hảo từ trong ra ngoài, có phải ông trời cho em ế mười mấy năm để có được mối tình đầu tuyệt vời như này không nhỉ.

Chỉ là vị thần này làm bài nhiều quá, sức khỏe ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, anh cũng ít dành thời gian cho em hơn, đôi khi Satang cũng chán nhưng em tôn trọng anh hơn nên luôn cho anh không gian riêng tư.

Ngắm nghía từ xa chưa đủ, em lết chiếc ghế lại kế bên anh, mông chừa một phần nhỏ để hai tay tì vào ghế, nhướng người như một bé mèo con đang nhìn chủ của mình làm việc.

Ở góc độ này em càng thêm mê anh nữa, nét tập trung, hơi cau mày lại một xíu, đẹp trai không cơ chứ.

- Con nít biết gì không mà nhìn ? - Winny lên tiếng rồi quay qua nhìn em nhỏ vừa ngắm vừa tò mò nhìn bộ tài liệu của mình.

- Em cũng hiểu mấy chữ chứ bộ.. - Bị trêu xong, em xụ mặt xuống.

- Dỗi sao ?

- Ai thèm dỗi, anh học tiếp đi, em không phiền anh nữa.

Chân Satang vừa định đẩy mình về vị trí cũ lại bị người kia bỏ bút níu tay lại.

- Thôi muốn có người nhìn mình học bài.

- Trả lại không gian cho người chăm chỉ. - Em không thèm mà hất tay, dùng lực chân đẩy mình lùi ra sau rồi lại nhìn bức tranh.

Winny dù bận đến mức nào cũng đủ hiểu dạo này em nhỏ của mình như thế nào, cảm xúc ra sao, dễ giận hay dễ nóng tính, một phần vì em đều bộc lộ ra hết, một phần vì anh luôn muốn ưu tiên mọi thứ về em lên hàng đầu. Thế nên, anh biết bây giờ em đang dỗi anh rồi.

Cũng gần tròn một tuần Winny chỉ lo việc học việc làm, ít quan tâm em hẳn, cũng dễ khiến em tủi thân dù em cũng chạy bài ngày đêm. Winny trong đầu đã nảy ra chiêu thuần phục lại mèo nhỏ.

Sunset [WinnySatang]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ